Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 42: Anh vượt núi băng đèo vì em (4)



Trình Lê khoác áo khoác, gắn cửa sổ lại.

Năm đó ở chùa Thiền Minh, để đối phó với cái nắng gay gắt cuối hè, cô và Nhậm Tây An từng gỡ không ít cửa sổ, ngược lại cũng tiện tay.

Làm xong Trình Lê dời một cái ghế gỗ ngồi trong sân hút thuốc.

Bởi vì buồn phiền.

Tóc hơi rối, Trình Lê cũng không để ý.

Đêm đông ở Bắc Kinh xơ xác tiêu điều, rất lạnh.



Trên màn trời đen kịt không thấy ánh sao, đèn trong phòng Trình Lê hắt vào sân tạo ra nửa vòng sáng lờ mờ.

Ngồi ở sân giữa một hồi, Trình Lê cảm thấy thiếu chút gì đó, tìm cả buổi cô mới tìm ra chiếc di động bị rơi vỡ trong phòng.

Trình Lê chạm vào màn hình, màn hình vỡ vừa sáng lên, tấm mạng nhện liền đặc biệt rõ ràng.

Chỉ có viền màn hình là còn đỡ một chút.

Trình Lê cố lắm mới thấy rõ giờ: Ngày 22.

Hôm cô trèo vào Sao Thiên Lang là ngày 2.

Ở giữa còn có mấy ngày làm việc mà cô không đến gần chỗ Nhậm Tây An.

Còn có mấy ngày Nhậm Tây An rời khỏi Bắc Kinh, cô vẫn ở trong Cố Cung làm nhân viên nhỏ như thường.

Tính như vậy, cô khiến anh làm chuyện này cũng coi như là nhanh.

Cho dù mỗi khi nói chuyện nghiêm chỉnh thì lại rề rà.

Sự rề rà này rất không Trình Lê.

Không bao lâu, Trình Lê dụi tắt thuốc.

Cô nhớ lại những lời nói với Nhậm Tây An buổi trưa, thầm mắng một tiếng fuck…

Lộn xộn cái gì đấy.

Lằng nhà lằng nhằng lại kiểu cách.

Có thể làm lại được không?

Cắn răng một hồi Trình Lê lại lấy điếu thuốc.

Vẫn buồn phiền.

Trước đây cô cai thứ này là vì luôn luôn không khống chế được ấn vào cánh tay.

Bây giờ đã khống chế được từ lâu rồi.

**

Ngồi thêm một lúc, điện thoại di động reo lên.

Trình Lê nhìn lướt qua.

Sức sống của cái món đồ chơi này thật mẹ nó dồi dào, vậy mà còn có thể lên tiếng được nữa.

Là bộ phận trên người cô thì sao dễ hư như vậy chứ?

Trình Lê thao tác tay cả buổi mới nhận máy được.

Lại là giọng của Trình Lộc Minh nhiều ngày không gặp truyền đến: “Còn tưởng vẫn không gọi được chứ.”

Trình Lê hiểu ngay, khi không có sóng Trình Lộc Minh cũng từng liên lạc với cô.

Cô nhớ khi qua trạm kiểm soát Trình Lộc Minh cũng đang tìm cô.

Trình Lê nói: “Về rồi, lúc đó là ở Altun nên không có sóng.”

Trình Lộc Minh ừm một tiếng, sau đó nói: “Vậy cúp đây.”

Trình Lê: “…”

Cậu ta gọi điện thoại là để thử xem có gọi được hay không ư?

Trình Lê cười, không hiểu anh ta lắm.

Cô vừa thôi cười, có tiếng bước chân chen vào lỗ tai cô.

Trình Lê ngước mắt, Trình Lộc Minh càng ngày càng gần cô, nhanh chóng đứng trước người cô chắn hết ánh sáng.

Trình Lộc Minh giải thích: “Đi ngang qua đây, cúp máy vào nói chuyện thẳng với cậu, tiết kiệm tiền điện thoại.”

Trình Lê xì anh ta: “Mình về thì về rồi, nhưng nếu không có ở đây thì sao?”

Chuyện đi ngang qua đó là càng không thể nào. Từ thành phố Diệm sẽ không đi ngang qua Bắc Kinh.

Trình Lộc Minh ngồi xổm bên cạnh cô: “Mình không biết gọi lại ư? Bận tâm vớ vẩn gì chứ.”

Trình Lê đứng lên đẩy cái ghế gỗ cho anh ta: “Đừng có ngồi xổm, lưng cậu không chịu nổi giày vò đâu.”

Anh ta có vết thương cũ, Trình Lê còn nhớ.

Trình Lộc Minh cười khẽ, nhưng cũng không ngồi lên ghế.

Anh ta ngửi thấy mùi thuốc lá.

Chút nếp nhăn nổi lên trong lòng, nhưng giữa đầu mày không có. Nếu anh ta nhíu mày, Trình Lê chắc chắn trả lại cho anh ta một cái nhíu mày.

Anh ta hỏi Trình Lê: “Ngồi đây buồn phiền cái gì vậy? Linh cảm được hôm nay có thể gặp mình nên buồn phiền trước à?”

Trình Lê nói: “Suy nghĩ chút chuyện.”

Trình Lộc Minh nhìn cô, nửa tin nửa ngờ, nghiêm túc: “Suy nghĩ thì dùng não chứ dùng miệng làm gì.”

Hút thuốc gì chứ.

Trình Lê cũng nhìn anh ta.

Trình Lộc Minh nhấn mạnh: “Không phải đã cai rồi sao?”

Trình Lê hơi qua loa lấy lệ: “Không phải lần trước cậu cũng đụng vào đó à!”

Trình Lộc Minh liếc cô, như cười như không: “Đọ không tốt cái gì, đọ thô lỗ với mình à?”

Trình Lê cũng còn trả lời: “Được, vậy coi như cậu thắng.”

Giọng cô cứ như thể cô nhường anh ta vậy.

Trình Lộc Minh vẫn cười, sau đó anh ta đứng lên, cũng kéo Trình Lê lên: “Vào trong phòng ngồi đi, sao càng già cậu càng không có đạo đãi khách vậy?”

Trình Lê theo sau anh ta vào phòng.

Không phải là lần đầu tiên đến, nên Trình Lộc Minh khá quen chỗ này.

Vừa ngồi xuống, anh ta nói: “Chú Hứa được mai táng rồi. Vụ án chú ấy điều tra trước đây phá rồi, làm xong thì mai táng.”

Trình Lê phản ứng chậm một nhịp, sau đó mới đối chiếu chú Hứa mà Trình Lộc Minh nói là ai.

Cô ồ một tiếng.

Hứa Lương là một trong số ít những trưởng bối đối xử với cô khá tốt trên thế giới này.

Mấy năm nay cô luôn chạy đến thành phố Diệm là đi tìm Hứa Lương, cảnh sát Hứa Lương.

Mấy năm Trình Cừ mất tích, Trình Lê luôn kiên trì đi hỏi có phải vụ án mất tích của Trình Cừ có tiến triển hay không. Người cô hỏi đó chính là Hứa Lương.

Tháng trước Hứa Lương hi sinh vì nhiệm vụ, chết trên đường bắt tội phạm trốn trại.

Lần cuối cùng Trình Lê đi đến thành phố Diệm trước khi đi Altun liền từ đi gặp Hứa Lương biến thành gặp Trình Lộc Minh.

Trình Lê nói: “Chú ấy đi sớm.”

Trình Lộc Minh không lên tiếng.

Là rất sớm, Hứa Lương mới hơn bốn mươi tuổi, cuộc đời vẫn còn dài.

Nhưng người phụ nữ trước mặt anh ta lúc này thiếu chút nữa đã đi sớm hơn, may mà cuối cùng cô không đoạn tuyệt như vậy.

Trình Lê hỏi: “Cậu đi rồi?”

Trình Lộc Minh ừm một tiếng: “Đi rồi. Mình cũng đặt phần hoa chúc chú ấy yên nghỉ của cậu giúp cậu rồi.”

Trình Lê lại ờ một tiếng, không hỏi nữa.

Hai người đều quen Hứa Lương, tiếp xúc không ít.

Ban đầu Trình Lê làm quen với Hứa Lương là vì vụ án của Trình Cừ, ban đầu Trình Lộc Minh tiếp xúc với Hứa Lương là vì một vụ tranh chấp khác mà Trình Lê bị cuốn vào.

***

Tám năm trước, Nhạc Hải Âm sau khi ném Trình Lê ra khỏi nhà không liên lạc nữa gọi cô về, Trình Lê trở về.

Khi đó sở dĩ cô theo Trình Cừ ra ngoài là do Trình Cừ khăng khăng muốn dẫn cô theo.

Trình Cừ mất tích, Trình Lê khỏe mạnh.

Trình Lê chưa bao giờ biết cô sai ở đâu, còn sống thì tại sao lại sai chứ.

Nhưng sau sự kiện đó, Nhạc Hải Âm luôn coi cô như tội phạm.

Trong thời gian ba năm trước khi Nhạc Hải Âm ném cô ra khỏi nhà, dây thần kinh của Trình Lê đã trở nên cực kì yếu ớt.

Mấy năm ở thành phố Diệm ép cô đến độ con ngươi vẫn còn non nớt của cô tối tăm không có chút ánh sáng.

Sau khi từ thấu hiểu bao dung đến khi không thể chịu đựng được nữa, Trình Lê tranh cãi kịch liệt với Nhạc Hải Âm khiến cả người đều mỏi mệt không chỉ một lần.

Quan hệ của cô và Nhạc Hải Âm đã hạ thấp xuống cực điểm, Trình Lê tưởng lần chủ động đó của Nhạc Hải Âm sẽ là bước ngoặt.

Thầy chuyên ngành Phương Thức của cô đi vẽ vật thực ở ngọn núi bên ngoài thành phố Diệm, tiện đường chở cô một đoạn, đưa cô đến tận cửa.

Phương Thức đưa cô về đụng phải Nhạc Hải Âm.

Trình Lê không ngờ lần chạm mặt ấy sẽ kết thúc bằng cảnh máu đầy dưới đất.

Có máu của Phương Thức, có máu của Nhạc Hải Âm, có máu của Trình Lê hay không, Trình Lê quên rồi.

Màu máu kích thích quá mạnh, dây thần kinh bị vô số lần cãi nhau đầy kiềm nén chưa bị mài đứt của cô vào khoảnh khắc ấy gần như đứt mất.

Những hình ảnh vặn vẹo ấy xoay tròn trong đầu Trình Lê rất nhiều năm, nhưng luôn vỡ thành từng đoạn một, không hề liên tục.

Những tiếng thét chói tai ấy, những vũng máu ấy khiến cô không thể chợp mắt trong một khoảng thời gian rất dài.

Suy nghĩ của cô chưa bao giờ mệt mỏi đến nhường ấy… Chỉ muốn đình công, không muốn hoạt động nữa.

Trình Lê không biết đằng sau sự ra đời của cô có nhiều câu chuyện như vậy.

Nhạc Hải Âm đã bỏ nhà theo Trình Cừ nhiều năm, rời khỏi Bắc Kinh từ lâu.

Trước đây Trình Lê không biết Phương Thức, bạn của cậu cô, Phương Thức, người thầy của cô, từng có tình xưa với Nhạc Hải Âm.

Ngày hôm ấy cô đã biết.

Mối tình chị em của Nhạc Hải Âm và Phương Thức không duy trì được bao lâu, thì bị Trình Cừ xuất hiện ngắt ngang.

Nhạc Hải Âm và Phương Thức tan rã không hề vui vẻ, kết hợp với Trình Cừ lại cực kì nhanh chóng.

Hai người củi khô bốc lửa rất nhanh gắn bó trọn đời.

Khi Nhạc Hải Âm theo Trình Cừ xuống phía nam, thời gian quen Trình Cừ không lâu.

Sau khi Trình Cừ mất tích, từ miệng Nhạc Hải Âm, Trình Lê nghe rất nhiều tình cảm mà Nhạc Hải Âm dành cho Trình Cừ.

Mỗi lần nhớ Trình Cừ, Nhạc Hải Âm đều vô cùng hoang tưởng, gắt gỏng.

Sự hoang tưởng của bà ép đến độ có một dạo Trình Lê bị suy nhược thần kinh, mặt thường xuyên không có chút máu.

Vừa thấy Phương Thức và Trình Lê cùng xuất hiện, hôm đó Nhạc Hải Âm càng gần như điên cuồng hơn.

Trình Lê nhớ ngày hôm ấy trời đổ mưa, Phương Thức lấy áo khoác trên xe cho cô.

Trình Lê không cần, nhưng không từ chối lòng tốt của Phương Thức, cô phải tôn trọng ông.

Nhậm Hải Âm nhìn thấy một màn này.

Trình Lê đã quên Nhạc Hải Âm nói cô đang quyến rũ thầy Phương Thức, hay là nói Phương Thức dụ dỗ người là học sinh như cô.

Nhạc Hải Âm xác định cô và Phương Thức có vấn đề.

Trình Lê nhớ Nhạc Hải Âm hỏi cô: “Không chê anh ta già sao?”

Buông ra không?

Về sau, từ loạn luân và hỗn tạp từ miệng Nhạc Hải Âm càng khiến năng lực suy nghĩ của Trình Lê nổ tung thành tro bụi.

Là tiếng người sao?

Là cô nghe nhầm sao?

Môi Trình Lê bị chính cô cắn chảy máu.

Cô nghĩ Nhạc Hải Âm điên rồi.

Trên thế giới sẽ không có người mẹ nào như vậy… Tại sao cô gặp phải cuộc sống như thế chứ.

Nhạc Hải Âm bảo cô về không phải là vì mối quan hệ mẹ con vốn đã căng thẳng đến cực điểm này, mà là vì biết cô qua lại với Phương Thức.

***

Lúc này, Trình Lê ngồi trên ghế gỗ, cảm thấy tai trái đau buốt.

Làm phần mặt bên trái của cô cũng tê dại.

Nhiều năm như vậy, thông tin DNA của cô xem như là người thân thuộc gần nhất với Trình Cừ mất tích ghi vào hệ thống nội bộ của cảnh sát để so với những thi thể vô danh kia, tìm kiếm mọi thứ có liên quan đến Trình Cừ.

Mãi không có tin tức.

Trước đây Trình Lê cảm thấy là thật sự vẫn chưa có tin tức của Trình Cừ.

Ngày hôm ấy cô biết, không có tin tức có thể là do DNA của cô và Trình Cừ căn bản không thể đối chiếu thành công.

Bởi vì cô căn bản không phải là con gái của Trình Cừ.

Sở dĩ cô được sinh ra là vì Nhạc Hải Âm cho rằng cô là con gái của Trình Cừ…

Nhưng dường như Trình Lê cũng sa vào sự mất tích của Trình Cừ không rút ra được… Mãi cho đến năm nay, cô vẫn đang gửi gắm hi vọng tìm được Trình Cừ.

Có thể cô không phải là con gái của Trình Cừ, nhưng cô luôn coi Trình Cừ như cha của cô.

Cuối cùng sự kiện tổn thương đổ máu ngoài ý muốn ấy bị che giấu.

Nhưng những ngày Nhạc Hải Âm hành hạ cô vẫn chưa xong.

Một tuần đó, Trình Lê không thể rời khỏi thành phố Diệm.

Nhạc Hải Âm vây hãm cô, cô không đi được.

Khi đi ra khỏi sự hành hạ bằng ngôn ngữ mỗi ngày của Nhạc Hải Âm, Trình Lê cảm thấy rất nhiều thứ trong thân thể đã chết một lần và vẫn đang tiếp tục chết dần.

Mỗi ngày cô bị ảo thanh, cho dù Nhạc Hải Âm dừng lại, thì những lời nói ấy cũng đang xé rách bên tai cô.

Huống chi bọn họ đều không dừng lại, đều đang tiếp tục.

Sau đó, Nhạc Hải Âm thường nói: “Nếu không phải là máu của mày bẩn, thì anh ấy vẫn còn. Anh ấy sẽ không mất tích.”

Nhạc Hải Âm nói: “Từ nhỏ mày đã hỗn láo, không biết phép tắc, gàn bướng… Cái mặt này của mày dụ dỗ nhiều người nhớ mày như vậy, cuối cùng ngay cả Phương Thức cũng không bỏ qua.”



Sau đó Phương Thức đến tìm cô nói: “Ta đã nói chuyện với bà ấy rồi, không nói vào lúc cuồng loạn như vậy. Trình Cừ biết con không phải là con gái của anh ấy, vụ tai nạn xe đó, ta nghĩ có lẽ là anh ấy muốn chết cùng con.”

Phương Thức còn nói: “Bà ấy tưởng là ta rắp tâm muốn trả thù bà ấy và Trình Cừ cho nên theo con, bà ấy nói ta đã tính nhầm, thật ra con và Trình Cừ không có quan hệ. Không phải như vậy, A Lê con nên biết không thể nào là như vậy. A Lê, sau này ta có gia đình của ta, ta không thể chấp nhận con là con gái của ta.”

Mà ông ngoại Nhạc Minh Sâm…

Nhạc Hải Âm vốn là nỗi đau của Nhạc Minh Sâm, Trình Lê không thể kích thích ông.



Trình Lê nhớ câu cuối cùng cô từng nói với Nhậm Hải Âm trong mấy năm gần đây.

Trình Lê nói: “Bà có thể không sinh tôi ra…”

Cô cũng không yêu cầu nhất định phải đến thế giới này.

***

“Ăn tối chưa?” Một câu của Trình Lộc Minh kéo Trình Lê ra khỏi lỗ hổng quá khứ.

Trình Lê sờ tai trái, nói: “Chưa ăn.”

Cô nhìn nhìn Trình Lộc Minh, đột nhiên nhớ đến cú điện thoại khiến cô cảm thấy bất ngờ kia.

Trong điện thoại, Đàm Khắc hỏi: Bệnh của cậu khỏi chưa?

Cô nghĩ Đàm Khắc có lẽ đã thấy cảm xúc thất thường của cô trước khi cô rời đi… Phập phồng, hoặc là…

Trình Lê lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.

Mà câu mấy năm trước Trình Lộc Minh hỏi là: Bây giờ cậu đã vui vẻ chưa?

Một người nói là bệnh, một người chỉ nói tâm trạng của cô kém một chút mà thôi.

Trình Lộc Minh không giống Đàm Khắc, cho nên Trình Lộc Minh vẫn ở trong thế giới của cô.

Trình Lộc Minh nói: “Ra ngoài ăn đi, cậu mời mình.”

Trình Lê nhìn anh ta, ánh mắt đang hỏi tại sao.

Trình Lộc Minh nói: “Khi người ta rải tiền, không phải tâm trạng đều khá tốt sao?”

Trình Lê kiên trì: “Bây giờ vốn không tệ.”

Trình Lộc Minh không cãi với cô nữa, chỉ giục cô đi.

Hai người đóng cửa, ra khỏi tứ hợp viện.

Trình Lê hỏi anh ta: “Ăn cái gì?”

Trình Lộc Minh nói: “Gần đây đi.”

Trình Lê đồng ý.

Trình Lộc Minh lái xe, Trình Lê chỉ đường cho anh ta, hai người thật sự vào một nhà hàng ở gần đó.

Giờ này, ghế trống không nhiều lắm, nhà hàng mà Trình Lê chọn khá sang, bình thường sẽ không đầy ngập khách.

Khi Trình Lộc Minh đi đậu xe, Trình Lê được dẫn vào trong phòng ăn trước một bước.

Đi sâu vào trong phòng ăn phải đi qua một hành lang, hành lang khá hẹp.

Do những tác phẩm điêu khắc bằng gỗ khắc rỗng ghép thành, tiếng người và mùi thơm của thức ăn ở hai bên xuyên qua những chỗ khắc rỗng phủ kín hành lang.

Trình Lê đi nửa đường thì dừng lại.

Cô nhìn thấy một người đàn ông đi từ hướng đối diện.

Cô chỉ gặp qua một lần, nhưng có ấn tượng rất sâu đậm với người đàn ông này.

Anh ta là người nhà của Nhậm Tây An.

**

Lúc đó Nhậm Tây An còn không tự do bằng lính ở trong quân đội.

Vì sợ Trình Lê có chuyện anh không có cách nào ra tay kịp thời, anh đã cho Trình Lê phương thức liên lạc với anh hai Nhậm Tịnh Du của anh.

Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, Trình Lê đã gặp Nhậm Tịnh Du.

Khuôn mặt Nhậm Tịnh Du khác Nhậm Tây An, Nhậm Tịnh Du giống như tên của anh ta, như ngọc.

Nhậm Tây An cứng rắn, Nhậm Tịnh Du ôn hòa.

Trình Lê không biết tại sao, cô nhớ dáng vẻ Nhậm Tịnh Du rõ như vậy.

Lúc này chạy trời không khỏi nắng, cô thậm chí không cần suy nghĩ là lập tức có thể nhận ra anh ta.

Lần gặp nhau ấy, hai người nói chuyện khá ít.

Cô đã nói kết thúc với Nhậm Tây An.

Nhậm Tây An đã mang theo nhiệm vụ thi đấu ở nước ngoài, Nhậm Tịnh Du gặp cô cũng chỉ hỏi một câu tại sao.

Trình Lê nói: “Hiện nay em hơi hỏng bét, anh ấy không cần phải phân tâm chờ em điều chỉnh. Em cho anh ấy cơ hội chọn lại lần nữa.”

Khi ấy còn trẻ, cô cảm thấy như vậy là tốt nhất. Anh có sứ mạng của anh, cô có vấn đề của cô, trước tiên mỗi người hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt, rồi hãy bàn chuyện tình yêu.

Nếu anh không chọn được, nếu cô có thể sắp xếp xong, có thể sẽ kéo nhau trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.