Người đàn ông lạ quen biết Trình Lê đến tìm anh… Nhậm Tây An không nghĩ đến việc những năm tháng sống trong đời sẽ có ngày hôm nay.
Bao quanh phòng họp là một lớp kính sát sàn, rèm lá cũng chưa kéo xuống.
Nhậm Tây An liếc thấy cậu lập trình viên vừa dẫn anh vào cứ nhìn sang bên phòng họp. Anh nhìn qua, đối phương dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng cuối cùng chậm một bước bị anh bắt ngay tại trận.
Cái này vẫn chưa phải là tất cả.
Trong khóe mắt Nhậm Tây An còn xuất hiện Lý Thành Khê không biết từ đâu chui ra đang dụi con mắt ngái ngủ nhập nhèm.
Cái đám này… hình như đều cảm thấy có kịch hay để xem.
Nói chung là vì người đến tìm anh muốn nói chuyện riêng, không liên quan gì đến công việc, mà mấy năm nay Nhậm Tây An không có việc riêng gì đáng nói.
Trước tiên xua xua tay đuổi Lý Thành Khê, sau đó Nhậm Tây An đóng cửa lại, kéo hết rèm lá xuống xin miễn vây quanh xem.
***
Sau khi chứng tỏ thân phận, Trình Lộc Minh liền đứng yên.
Từ vẻ mặt Nhậm Tây An, Trình Lộc Minh đã biết Nhậm Tây An không biết gì về anh ta.
Thật ra anh ta cũng không cần gặp Nhậm Tây An để xác nhận điểm này.
Trình Lê không thích lắm lời về rất nhiều chuyện, Trình Lộc Minh hiểu tính cách của Trình Lê.
Gặp phải chuyện gì, nếu làm được thì cô sẽ nói ít.
Chuyện có thể đi thẳng đến chỗ quan trọng thì nói thẳng, không nói lời vô ích. Chuyện không muốn nói thì người khác có cạy cũng sẽ không nói.
Trong bao nhiêu năm như vậy, chuyện của Trình Lê, ngoài việc anh ta tận mắt chứng kiến, ngoài việc bản thân anh ta theo bản năng đi sâu tìm hiểu, ngoài vài người để lại quá nhiều ấn tượng trong cuộc sống của Trình Lê mà anh ta không thể không biết ra, Trình Lê cũng chưa từng nói gì nhiều với anh ta.
Người đàn ông trước mặt này thuộc về loại thứ ba.
**
Trình Lộc Minh đứng bên phía cửa sổ của phòng họp.
Nhậm Tây An cách mấy mét nhìn thẳng anh ta, hai người đàn ông đều đang dò xét đối phương.
Nhậm Tây An mặc một bộ đồ thể thao màu đen, bả vai rất rộng ở nửa người trên và đôi chân thẳng tắp ở nửa người dưới phản chiếu lẫn nhau.
Trình Lộc Minh nhìn anh liền nhớ đến một số thói quen của Trình Lê mấy năm nay.
Ví dụ như chạy, ví dụ như leo núi. Sự nhiệt tình mà cô dành cho những chuyện này đã trở thành một phần bản năng.
Trước khi rời khỏi thành phố Diệm vào năm mười mấy tuổi, Trình Lê vẫn chưa xếp những môn thể thao này vào sở thích của cô.
Bị ai đó ảnh hưởng là chuyện vô cùng rõ ràng.
Giữa năm Trình Lê chạy marathon, Trình Lộc Minh cũng đi theo, dáng vẻ sảng khoái thỏa thích của Trình Lê khi ấy rất bắt mắt.
Mồ hôi dính trên khuôn mặt cô, trong mắt anh ta, cả khuôn mặt cô đón lấy ánh sáng đều chói lòa.
Nhưng ngôi sao Trình Lê này muốn dừng lại trên màn trời họ Nhậm, đây là sự lựa chọn của cô.
Cô gái đã tồn tại hơn hai mươi năm trong sinh mạng của anh ta muốn gì, anh ta nguyện ý chúc phúc, vui vẻ tác thành.
Trên đường đến Max sau khi đưa Trình Lê về nhà, Trình Lộc Minh cũng tìm kiếm tin tức liên quan đến Nhậm Tây An lần nữa.
Nhập tên Nhậm Tây An vào khung tìm kiếm, rất nhiều tin tức nhảy ra. Cuộc sống vận động viên năm xưa của người đàn ông này có rất nhiều thông tin, nhưng anh cũng che giấu cuộc sống sau khi giải nghệ rất tốt, hầu như không có mấy bài báo.
Người đại diện cho Max là bạn hợp tác Lý Thành Khê của anh, anh luôn luôn ẩn ở phía sau không xuất hiện.
Nếu không phải là người hợp tác Quý Nghiệp tìm người bạn cũ ở khu cảnh vệ giúp đỡ, thì Trình Lộc Minh căn bản cũng không tìm tới chỗ này được.
***
Khi bị Trình Lộc Minh dò xét, Nhậm Tây An cũng đang nhìn Trình Lộc Minh.
Cần phải hiểu rõ người đàn ông có quan hệ với Trình Lê.
Nhìn một hồi, Nhậm Tây An cũng đi sang phía cửa sổ, đứng bên cạnh Trình Lộc Minh hỏi: “Quan hệ thế nào?”
Hao tâm tổn trí đến tìm anh, tất nhiên là quan hệ khá thân thiết.
Trình Lộc Minh nói: “Cùng nhau lớn lên.”
Anh ta không dùng từ thanh mai trúc mã.
Nhậm Tây An ừm một tiếng, trầm mặc một hồi, dừng mấy giây rồi nói: “Quen sớm hơn tôi, anh có phúc đấy.”
Phản ứng của Nhậm Tây An nằm ngoài dự đoán của Trình Lộc Minh.
Anh rất khách sáo, cũng rất bình tĩnh.
Tình địch ở trước mặt, người bình thường đều có thể cảm nhận được, nhưng Nhậm Tây An cũng không nóng vội.
Nhậm Tây An vừa nói hai chữ có phúc ấy, Trình Lộc Minh hỏi: “Hút điếu thuốc được không?”
Nhậm Tây An đẩy cửa sổ phòng họp ra thay cho anh ta: “Tùy anh.”
Làn gió lạnh phả vào mặt kích thích mọi giác quan, Trình Lộc Minh cảm thấy suy nghĩ liền thuận hơn một chút: “Cô ấy không biết tôi đến đây.”
Nhậm Tây An không bất ngờ, thậm chí bình tĩnh nói: “Hai người đàn ông nói chuyện vài câu, phụ nữ không cần biết.”
Trình Lộc Minh: “…”
Anh ta đã kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, Nhậm Tây An thấy tay anh ta khẽ kẹp thân thuốc châm lửa.
Sau khi tiếng lạch cạch của bật lửa vang lên, Nhậm Tây An hỏi: “Nghe nói cô ấy là của tôi rồi nên đến giành lại ư?”
Câu hỏi này rất thẳng thắn.
Đáp án của Trình Lộc Minh có vẻ hơi quanh co, cũng nặng nề: “Tôi thích không ít hơn anh Nhậm.”
Anh ta không dùng chữ yêu lớn lao kia.
Nhìn ra được, Nhậm Tây An trả lời: “Cho dù là mua món đồ, thì chờ đến khi anh Trình chuẩn bị trả tiền nhiều hơn nữa, kết quả cũng có thể là thiếu hàng. So sánh nhiều và ít như vậy không có ý nghĩa.”
Một đạo lý rất bình thường, đương nhiên Trình Lộc Minh hiểu: “Là không có ý nghĩa. Nhưng câu chuyện tình yêu không có vai phụ thì không có ý nghĩa, có tôi thì ít nhiều gì cũng có thể nhắc nhở người khác quý trọng.”
Ngay sau đó Nhậm Tây An trả lời: “Thật xin lỗi, tôi có tự tin cũng có thành ý nuôi cô ấy cả đời. Xin lỗi là vì sự nhắc nhở của anh Trình đến từ ý tốt, tôi tiếp nhận, nhưng nhận rồi thì vẫn lãng phí thôi. Không dùng được.”
Nuôi ư?
Trình Lộc Minh nói: “Trình Lê không phải là người phụ nữ cần người khác nuôi.”
Nhậm Tây An hơi nhếch khóe môi một cái: “Đương nhiên tôi hiểu cô gái của tôi.”
Cô không phải là cỏ thỏ ti (1), cũng không phải là chim hoàng yến.
(1) Cỏ thỏ ti là một giống tầm gửi, sống nhờ ở các cây khác, hạt của nó dùng để làm thuốc.
Việc nuôi này là anh bằng lòng đưa hết tất cả cảm giác an toàn, để bất kể là ở nơi đâu bất kể là muốn làm gì thì cô cũng có thể không cần phải lo lắng.
Cô tiếp tục quyết chí tiến lên, anh đi cùng cô.
Nghe người đàn ông trước mặt biểu lộ tình cảm chân thành không phải là mục đích đến đây tối nay của Trình Lộc Minh.
Anh ta đã nghe quá nhiều rồi, không muốn tiếp tục nữa.
Búng tàn thuốc nơi đầu ngón tay, Trình Lộc Minh nói: “Hôm nay tôi đến là muốn nói cho anh Nhậm biết một số chuyện.”
Nhậm Tây An đã có linh cảm từ trước, người trước mặt đến tận đây không phải là làm chuyện vô ích.
Giữa làn khói thuốc lượn lờ, Nhậm Tây An hiếm khi cảm thấy hơi khẩn trương.
Sợ nghe thấy chuyện đáng sợ.
Nhưng vẫn cảm thấy thoải mái nhiều hơn.
Điều mà trước đây anh để ý vốn cũng không phải là quá khứ Trình Lê đã xảy ra chuyện gì, mà là trong quá khứ cô đã vứt bỏ anh.
Anh muốn sự thẳng thắn của Trình Lê, muốn nghe quyết tâm của cô nhiều hơn, nghe cô nói quyết tâm liên quan đến tương lai của họ của cô.
Có lẽ mấy câu ngả bài của anh vẫn chưa ngả hết, cô đã đi trật mà còn nhân tiện gài bẫy anh một vố.
Nhưng chuyện bày tỏ tấm chân tình này là chuyện đàn ông nên làm, anh không hề trách cô.
Khi ấy còn nhỏ bị cơn giận và khó có thể tin được che mắt, sau này trưởng thành hơn một chút nhưng vẫn bị sự hùng hồn và bình tĩnh của cô khơi ra lòng tự trọng phòng ngự của bản thân.
Anh không phải là nơi không có điểm yếu.
Cô đến, anh cũng sẽ mất khống chế.
Mấy ngày trước, rõ ràng vẫn chưa từ bỏ, anh cũng không chịu biểu hiện quá rõ ràng.
Anh cũng không phải là loại người mà lời nói ra và mỗi một quyết định đều đúng nhất.
Khi ấy Trình Lê nói, vẫn yêu nhưng không thể tiếp tục được nữa.
Mấy năm chia xa, anh cũng có lỗi. Sự dứt khoát của cô và sự xem xét không chu đáo của anh đều là nguyên do.
Trình Lộc Minh biết chuyện mà Nhậm Tây An không biết, càng khiến Nhậm Tây An cảm thấy đứng sau cánh cửa sổ bây giờ có phần chật vật.
Nhưng thời gian một đời người có hạn, thời gian đã qua vĩnh viễn cũng không thể nào bù đắp lại. Thời gian anh thiếu cô cũng thiếu, anh không trách cô nữa.
Tương lai sắp lật sang một trang mới, Nhậm Tây An không quan tâm những chuyện đã qua kia đến thế nữa, điều anh quan tâm là: “Nói thử xem, cô ấy đã chịu uất ức gì?”
****
Chuyện gia đình, đã qua rồi thì cũng không tàn nhẫn như vậy.
Chuyện khó khăn nhất là nói khi đó Trình Lê từng có ý nghĩ rời đi.
Khói thuốc lá lưu lại trong phòng họp càng ngày càng nhiều, trước khi đi Trình Lộc Minh đã dụi tắt điếu cuối cùng. Khói thuốc trắng tan đi, nhưng anh ta thấy con ngươi Nhậm Tây An trở nên đỏ ngầu theo lời kể của anh ta.
Trình Lộc Minh quyết định tạm biệt.
Anh ta nói, chẳng qua là hi vọng Trình Lê được yêu thương nhiều hơn.
Anh ta vừa bước một bước, giọng nói khàn khàn của Nhậm Tây An truyền đến: “Đừng nói cho cô ấy biết.”
Đừng nói cho cô biết là anh đã biết. Chỉ cần cô không nói, anh sẽ tạm thời không biết.
Trình Lộc Minh nói: “Tôi sẽ không nói.”
Những lời này và cuộc gặp gỡ này đều do anh ta tự tiện chủ trương, Trình Lê không biết, anh ta sẽ không gây chuyện.
Tiếng cửa mở ra rồi đóng lại truyền đến rất nhanh, Nhậm Tây An tiếp tục đứng bên cửa sổ.
Tứ chi cứng ngắc, hết thảy mọi thứ trong tầm nhìn đều mờ mịt.
Anh lấy di động ra liếc nhìn màn hình.
Anh biến mất, Trình Lê không tìm. Anh đã sớm biết Trình Lê lấy được số điện thoại của anh từ chỗ Chu Kình.
Nhưng cô vẫn chưa gọi bao giờ.
Bàn tay cầm di động đang run không ngừng, run đến độ cuối cùng chiếc di động rơi vỡ tan trên vách tường phòng họp.
Trong phòng chỉ còn lại một mình anh, bàn tay bấu trên bệ cửa sổ của anh vẫn run dữ dội.
Cảm xúc bị anh khống chế khi Trình Lộc Minh ở đây đang từ từ sục sôi mãnh liệt, âm thanh ồn ào trong đầu anh không dứt, la hét không ngừng, căng ra lại đau đớn.
Nhịn vài giây, Nhậm Tây An dựa vào tường thở dốc kịch liệt.
Trình Lê này… đúng là đồ khốn.
Nếu như cô vứt bỏ mạng sống của mình, vậy thì đương nhiên anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ.
***
Lý Thành Khê bị tiếng ầm mạnh từ phòng họp truyền đến thu hút lần nữa.
Khi anh ta bò dậy khỏi chiếc giường mềm trong phòng giải khát đi đến chỗ phòng họp, chỉ thấy bóng lưng vội vàng xuống lầu của Nhậm Tây An.
Lý Thành Khê đứng ở cửa phòng họp nhìn vào trong.
Hình như chân đạp phải vật cứng, anh ta nhấc chân lên, phát hiện là cục pin điện thoại.
Fuck.
Lý Thành Khê nhìn cái xác di động trong phòng… Để đề phòng là cùng kiểu, anh ta lại gọi số điện thoại của Nhậm Tây An.
Tổng đài nhắc nhở không thể liên lạc được.
Lý Thành Khê phiền não gãi đầu một cái, bước nhanh xuống lầu đuổi theo Nhậm Tây An.
Vừa đến cửa tầng một, liền thấy Nhậm Tây An lái xe anh ta lao đi, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Mẹ nó.
Tuy không biết rốt cuộc là như thế nào, nhưng Lý Thành Khê rất sợ xe của anh ta bị Nhậm Tây An chà đạp hư mất.
***
Đã hơn chín giờ tối, đèn đường chẳng hề cô đơn, ánh đèn lóe lên trong dòng sông xe phối hợp ăn ý với nó.
Nhậm Tây An lái không bao lâu, tuyết bỗng rơi xuống.
Người đi bộ bên đường lập tức bừng tỉnh, không đi chậm rãi nữa mà trở nên vội vàng, khoảnh khắc chờ ở ngã tư, Nhậm Tây An có thể thấy nhiều người chạy băng qua đường.
Cảm xúc đã dần dịu lại, bàn tay Nhậm Tây An bấu chặt tay lái, đèn xanh chuyển, xe lại lăn bánh.
Xe vừa sang số từ từ tăng tốc, đột nhiên có người đạp xe đạp leo núi vượt đèn đỏ nhanh chóng chen vào làn xe của anh.
Người đó hình như không có thời gian, căn bản là không chú ý đường xá.
Để tránh, Nhậm Tây An nhanh chóng nhìn lướt qua gương chiếu hậu, đánh tay lái sang một bên.
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường rất chói tai.
Nhưng vẫn hơi trễ, xe đạp leo núi và xe của Lý Thành Khê vẫn hôn nhau.
Khoảnh khắc xe dừng hẳn, Nhậm Tây An lập tức mở cửa xuống xe kiểm tra tình hình của chủ nhân xe đạp leo núi.
***
Xe trầy rồi, không nghiêm trọng.
Thiếu niên đạp xe leo núi bị trầy da, thoạt nhìn thì vấn đề cũng không lớn.
Nhậm Tây An vẫn kiên trì đưa cậu ta đến bệnh viện gần nhất, chờ cậu ta kiểm tra.
Buổi tối không có nhiều người cấp cứu, người đến cấp cứu đa phần có nỗi lo trong lòng, người để ý Nhậm Tây An cũng không ai có tâm trạng tiến lên.
Đến cuối cùng, ngược lại là thiếu niên đạp xe phạm luật có phần xấu hổ.
Ngoài toilet của tòa nhà cấp cứu, thiếu niên nói: “Anh, thật sự không sao mà, anh không cần đi theo em đâu. Xe… có cần em đền không ạ?”
Nhậm Tây An nói: “Đền rồi cậu có thể mọc trí nhớ lần sau tuân thủ luật giao thông không?”
Thiếu niên chỉ cười ha ha.
Nhậm Tây An nói: “Không cần đâu.”
Thiếu niên lại lấy một tập giấy ghi chú trong ba lô cậu ta mang theo ra: “Vậy… anh có thể kí tên cho em không ạ?”
Nhậm Tây An nhìn cậu ta, không đáp lại.
Thiếu niên tưởng là từ chối, tay từ từ biết điều rút về.
Sau đó Nhậm Tây An rút cây bút trong tay cậu ta, bắt đầu viết lên giấy.
Viết hai nét, anh liền phát hiện theo bản năng anh viết “Nhậm” thành “Trình”.
Chẳng mấy chốc cũng viết Lê rồi.
Nhậm Tây An cười giễu một cái, cười bản thân mình.
Sau đó anh dừng viết, hỏi thiếu niên: “Có mang di động không?”
Thiếu niên gật đầu.
Nhậm Tây An nói: “Có thể làm phiền cậu một chuyện không?”
Thiếu niên nói rất sảng khoái: “Chắc chắn không thành vấn đề, anh nói đi.”
Từng thấy qua số của Trình Lê trong “tiền mừng” trước đây, Nhậm Tây An nhớ rõ.
Anh cũng nhớ xe của Trình Lê còn bỏ ở Sao Thiên Lang.
Cô ra ngoài chỉ có thể nhờ vào phương tiện giao thông khác.
Nhậm Tây An nhìn thiếu niên nói: “Giúp tôi gọi điện thoại. Nói với người ở đầu bên kia, tôi bị đụng xe, bị thương không nhẹ.”