Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 61: Ngoại truyện: xuân thu viết trong đôi mắt em (5)



Tết năm nay có hơi nhốn nháo, nhưng cũng khiến người ta có ấn tượng khắc sâu.

Một trận tuyết lớn rơi lả tả vào buổi chiều mùng một điểm xuyến một lớp lụa trắng cho thành phố Bắc Kinh, cả thành phố vùi mình trong khoảng trắng mênh mông, dường như thời gian cũng trôi qua với nhịp điệu chậm hơn.

Bắt đầu từ đêm ba mươi, Trình Lê và Nhậm Tây An ở lại nhà luôn, không về tứ hợp viện.

Cơn cảm cúm của Nhậm Tây An cứ lần lữa mãi không đi, anh gầy rất nhanh.

Trình Lê thậm chí cũng nghi cô có thể bế bổng anh lên.

Virus cảm cúm không ngừng tác oai tác quái, Trình Lê có phần lo lắng.

Nhậm Tây An thì nhìn thoáng hơn, nói là gần đây tâm trạng vui sướng quá mức nên bị cái thứ này lợi dụng sơ hở.

Nhưng sáng nào Trình Lê cũng có thể nghe thấy anh khẽ nguyền rủa.

Anh thức dậy quen gọi tên Trình Lê, mỗi lần kêu chữ thứ nhất mà thấy cổ họng vẫn không đỡ hơn thì lại mắng một tiếng.

Người máy quản lý tập thể dục vẫn chưa bắt đầu thử nghiệm, dự án này có tuyến phân phối dài, đối với Max đầu tư rất nhiều mà nói thì chỉ có thể thành công không thể thất bại.

Nhậm Tây An cũng không nghỉ ngơi thư giãn vì ngày lễ tết.

Thở thêm mấy hơi, nhiều người trong đội phải chịu đựng theo thêm rất nhiều ngày nữa.

Toàn là mấy thanh niên có thể liều mạng, nhưng người hao tổn nhiều tâm sức cũng mệt mỏi như vậy.

Sau khi làm xong tiết mục vào chùa cố định hàng năm, bắt đầu từ mùng hai, Nhậm Tây An lại làm ổ trong công ty, cổ họng mất tiếng do ảnh hưởng phụ cũng khiến Vệ Uy Nhuy thấy chán ghét, đuổi anh về.

Rốt cuộc đến mùng năm, Trình Lê và Vệ Uy Nhuy chung một chiến tuyến khuyên được anh, dẫn anh về nhà.

Sau khi về nhà, Nhậm Tây An nhìn màn hình máy tính lâu thấy hoa mắt, chấp nhận từ bỏ chuyện trong tay.

Khi nghỉ ngơi, anh mới nhớ ra gần đây không ngừng đẩy nhanh tốc độ và bay đi khắp nơi khiến anh quên mất một chuyện quan trọng, vẫn chưa dẫn Trình Lê thấy rõ hết mấy căn nhà.

Sau khi lãnh giấy chứng nhận, nơi họ ở thường ngày chỉ có tứ hợp viện Trình Lê thuê và nhà cũ của nhà họ Nhậm.

Trình Lê tới Sao Thiên Lang và Max hết rồi, trong thành phố anh còn một căn hộ chung cư, lâu lắm rồi anh không đặt chân tới, nên sắp quên mất là còn một chỗ như vậy.

Anh ném chìa khóa nhà cho Trình Lê, anh cũng ném chìa khóa xe cho Trình Lê.

Trình Lê không hiểu, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Nhậm Tây An nói cho cô biết: “Hậu cung ba mươi sáu viện, chờ lật thẻ bài đấy.”

Từ trước đến nay hai người đều có sự ăn ý này, không cần nói rõ từng chữ cũng có thể hiểu ý đối phương.

Trình Lê đã hiểu.

Cô đã lấy một anh chàng nhà giàu, có nhà đấy.

Hai người tạm biệt Nhậm Đông Dã, về cái ổ nhỏ kia.

Dọc đường rẽ vào siêu thị, rồi mua ít đồ dùng hàng ngày cần thiết.

Mùi vị năm mới trên đường phố khá phảng phất, nhưng dòng người và dòng xe khá nhiều, trong siêu thị đặc biệt nhiều người hơn.

Nhìn những gia đình nhỏ tụm năm tụm ba hay mấy gia đình lớn kết đoàn đi ngang qua bên cạnh trong siêu thị, đứng trong biển người này, Trình Lê nảy sinh rất nhiều cảm xúc.

Mùi pháo hoa như vậy, nhiều năm rồi cô chưa từng cảm nhận chân thật như thế.

Bên cạnh cũng có bạn bè, nhưng khái niệm về gia đình của cô lại mơ hồ bao nhiêu năm.

Tìm lại Nhậm Tây An, gia đình cũng có rồi.

Rất nhiều bát súp gà trên thế giới này có thể có độc, nhưng khi đang vượt qua bóng tối thì bạn vẫn nên húp mấy hớp để làm trái tim mình phấn chấn, cho bản thân mình chút ấm áp, không thể hoàn toàn một ăn cả ngã về không, để mặc cho bản thân sa vào bóng tối. Mãi không từ bỏ, hoặc sớm hoặc muộn, ánh sáng có thể tỏa ra giữa bóng tối này.

Trình Lê cũng muốn cảm ơn bản thân mình, cảm ơn bản thân cô trèo non lội suối dính bùn đầy người vẫn có thể kiên trì đi về phía trước.

**

Nhậm Tây An nhớ ra chuyện dẫn Trình Lê đi biết nhà, Trình Lê cũng nhớ ra một chuyện lớn vào đêm đầu tiên ngủ lại ở hoàn cảnh mới.

Kì kinh nguyệt đến lâu lắm rồi, nhưng thân thể cô lại chậm chạp không có động tĩnh gì.

Ý thức được có thể là việc tạo người có hiệu quả bước đầu, sáng sớm hôm sau Trình Lê bỏ lại Nhậm Tây An mệt mỏi ngủ say, trước tiên đi nhà thuốc một chuyến mua dụng cụ thử, sau đó lại chạy đến bệnh viện kiểm tra xác nhận.

Khi cô lấy kết quả về là đã gần trưa, Nhậm Tây An vẫn chưa dậy.

Trình Lê cởi áo khoác rồi cũng nằm lại bên cạnh anh.

Trình Lê dính sát bên cạnh Nhậm Tây An không lâu, Nhậm Tây An cọ cọ mặt cô dần dần thức dậy.

Ngủ lâu nên phản ứng của anh khi vừa thức dậy khó tránh khỏi chậm chạp hơn một chút, mở mắt rất lâu Trình Lê mới cảm thấy cái bóng của cô xuất hiện rõ ràng trong đôi mắt anh.

Nhậm Tây An tỉnh ngủ hoàn toàn, Trình Lê liền kéo tay Nhậm Tây An xuống, đặt lên bụng cô.

Trình Lê hỏi anh: “Mềm không?”

Nhậm Tây An theo bản năng trả lời: “Có thịt người cứng sao?”

Anh dứt lời ý thức được không đúng, chớp mắt một cái.

Trình Lê ừm một tiếng, nói cho anh biết: “Là chuyện anh muốn đấy.”

Nhậm Tây An lập tức mắng một tiếng, sau đó bật dậy ngồi thẳng, cũng ôm Trình Lê lên, đặt cô trên người anh.

Anh hỏi: “Bao lâu rồi?”

Trình Lê nói: “Đêm đứng xuống lầu, hoặc là đêm rung xe.”

Cô có ấn tượng sâu đậm với hai lần này, thật ra không chắc chắn.

Khoảng thời gian sau khi từ Hoa Thổ Câu về, hai người chưa từng dừng lại, rốt cuộc là không nói chính xác được gieo lần nào nữa.

Nhậm Tây An cười một tiếng, nằm bên tai cô thấp giọng dặn: “Sau này nếu con gái anh hỏi, em nói cho hay một chút, đừng có phá hoại hình tượng của anh.”

Trình Lê đồng ý, đồng thời giơ tay sờ khuôn mặt anh.

Tác phẩm chung của hai người đến rồi, khiến tâm trạng người ta rất vui.

Giới tính của nó là gì không quan trọng, điều quan trọng là đây là sinh mạng mới thuộc về hai người họ.

Nhìn nhau một hồi, Trình Lê lại hỏi anh: “Không phải mang thai sẽ buồn nôn sao? Em không cảm thấy gì hết.”

Nhậm Tây An cười cô suy nghĩ nhiều: “Bé của anh theo anh. Anh ghét giày vò nhất.”

Anh muốn hôn một cái, lại cảm thấy vẫn chưa khỏi bệnh không muốn lây cho Trình Lê, cuối cùng thở dài chịu đựng rất vất vả.

**

Đứa bé này thật sự để yên.

Phản ứng nôn nghén của cô đến nhanh đi cũng nhanh, trong một khoảng thời gian rất dài vô cùng ổn định.

Trần Mặc biết tin thì thời gian làm việc trong cung rất sợ cô bị va đập, nhưng chẳng mấy chốc đã bốn, năm tháng, vào đầu xuân bụng Trình Lê không nhô lên gì cả.

Có một lần Trần Mặc nghi ngờ tính chân thật của việc Trình Lê mang thai, cô ấy nghi có phải Trình Lê gặp phải bệnh viện không đáng tin cậy làm kết quả kiểm tra sai cho cô không.

Trần Mặc thậm chí liệt kê cho Trình Lê một, hai, ba, bốn, năm luận cứ.

Luận cứ cô không giống mang thai.

Trình Lê dở khóc dở cười, kể cho Nhậm Tây An nghe.

Nhậm Tây An nhìn chằm chằm bụng cô quan sát một lúc lâu, cuối cùng ra kết luận: “Nó tự học biết súc cốt công (kĩ thuật co rút xương).”

Trình Lê: “…”

Trình Lê cảm thấy anh và Trần Mặc ngang ngửa nhau, trong chuyện này chả đứng đắn gì cả.

Nhậm Tây An vốn lên kế hoạch chờ chuyện của Max kết thúc, dẫn Trình Lê đi khám tai.

Bác sĩ đã liên lạc trước đó rất lâu, là người quen cũ của Nhậm Đông Dã.

Anh làm xong chuyện quan trọng trong tay, rồi quăng công việc còn lại cho Lý Thành Khê, dành ra một khoảng thời gian tự do bắt tay sắp xếp dẫn Trình Lê xuống phía nam.

Trình Lê lại lấy lý do có em bé bản thân không tiện đi xa, khiến anh từ bỏ kế hoạch định ra từ trước này.

Trình Lê không muốn khiến anh thất vọng, Nhậm Tây An cân nhắc sau khi cô sinh rồi đi cũng được, theo ý cô.

Hai người có suy nghĩ riêng, nhưng kết quả cũng coi như hài hòa.

Càng gần tới ngày, Nhậm Đông Dã cũng lo nghĩ theo.

Một mặt ông lo cân nặng của Trình Lê không tăng, mặt khác là băn khoăn tên và giới tính đứa bé.

Ông có nhắc qua vấn đề đặt tên với Nhậm Tây An một lần.

Nhậm Tây An nói cho ông biết cái tên Binh Bàng và Bàng Binh anh nghĩ ra khi ở trong đội năm đó.

Nhậm Đông Dã nghe xong thì suýt banh nhà… mắng anh không chịu trách nhiệm.

Nếu đứa bé này là một đứa cháu gái, ông cảm thấy cái tên như vậy quá qua loa, chả ra con gái gì hết.

Trình Lê đã nghe Nhậm Tây An và Nhậm Đông Dã cãi nhau vô số lần vì đứa bé trong bụng cô, cô cũng bắt đầu nghi ngờ có phải một trong hai người họ mang thai hay không, mang thai nghe đâu sẽ gắt gỏng, dễ nổi giận lắm.

**

Mãi cho đến khi gần sinh, Trình Lê mới bắt đầu nghỉ phép.

Toàn bộ quá trình dưỡng thai quá êm ả, lại vẫn chưa đến ngày dự sinh, nên mọi người đều không vội.

Hôm Trình Lê sinh là đột nhiên có phản ứng, Nhậm Đông Dã và Trần Cửu thường ở nhà đưa Trình Lê đi bệnh viện.

Khi nhận được tin, Nhậm Tây An từ bên nhà sản xuất chạy vội về, dọc đường kẹt xe rất lâu.

Chờ anh chạy đến, Trình Lê đã vào phòng sinh.

Khi cô ở trong phòng sinh, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sau đó Trần Cửu cũng chờ ở bên ngoài nói cho Trình Lê biết.

Nhậm Tây An và Nhậm Đông Dã lại cãi một trận, nội dung chủ yếu là Nhậm Đông Dã bắt đầu ghét cái thằng con nhỏ này, muốn để cho anh và Trình Lê đổi họ.

Trình Lê bắt đầu hiểu cái tính trẻ con chưa mất thỉnh thoảng lộ ra trên người Nhậm Tây An là đến từ ai.

Gen di truyền mạnh thật đấy.

**

Sinh xong, nghênh đón cô công chúa nhỏ mà mọi người trông đợi.

Trình Lê là người thấy con bé trước nhất, cái nhìn đầu tiên, Trình Lê cảm thấy nhóc này trông cũng được.

Nhậm Tây An cảm thấy bé con này giống Nhậm Tịnh Du.

Chu Kình mà Trình Lê đã lâu không gặp tới báo danh, thấy cô công chúa thì nói: “Sao trông giống mèo nhà chị vậy? Đôi mắt này… Cực kì luôn.”

Sau khi nhìn cô công chúa nhỏ, Trần Mặc nói: “Giống con khỉ gỗ mà hôm qua lão Ngụy lau thật.”

Trần Nghi Quang không thể đến tận nơi xem ảnh trả lời Trình Lê một hàng chữ: “Đôi chân dài này, đây là con nít à? Có phải khi cậu mang thai con bé ăn nhiều hormone không vậy?”

Miêu tả mà Nhậm Đông Dã dùng đơn giản nhất: “Theo bố, là giống của nhà chúng ta.”

Nhậm Tịnh Du vất vả từ nơi khác về thấy cô cháu gái này, nói cho Trình Lê biết: “Anh nhìn nó là nó nhìn anh, sao giống camera cảm ứng tự động vậy?”

Vệ Uy Nhuy và Lý Thành Khê cùng tới, Vệ Uy Nhuy hỏi Trình Lê: “Khi sinh có đau không?”

Đương nhiên đau rồi, Trình Lê miêu tả một hồi nói cho cô ấy biết.

Vệ Uy Nhuy cau mày nói câu đặc biệt thật thà: “Thứ khiến phụ nữ đau đều không phải là thứ tốt lành gì!”

Lý Thành Khê ở bên cạnh cảm thấy cô ấy chỉ gà mắng chó, Trình Lê nhìn hai người họ cười cười.

Sau đó Vệ Uy Nhuy bổ sung: “Không phải tôi nói con bé đâu.”



Cả đám người đến quây xem một vòng, phát biểu cảm nghĩ riêng của mình, đến cuối cùng Trình Lê bắt đầu nghi cô rốt cuộc đã sinh cái gì vậy.

Nhớ lại… một đống tính từ đó xếp lại thật đúng là không giống một con người.

Không giống người cũng không sao, sinh mạng mới này có rất nhiều rất nhiều tình yêu.

** Chuyện xa hơn nữa **

Khi Nhậm Thính Thiền mười bốn tuổi, Nhậm Tây An dẫn cô bé đi đến viện điều dưỡng Nhậm Đông Dã ở thăm Nhậm Đông Dã.

Nơi đó ở bên cạnh Hà Bắc, giáp ranh với Bắc Kinh, chất lượng không khí cũng không tốt lắm, nhưng non xanh nước biếc khiến Nhậm Đông Dã ngắm nhìn thấy thoải mái, mỗi năm ông cũng chỉ đến ở không đến hai tháng.

Nhậm Thính Thiền (1) tên tục là ve sầu, lớn hơn một chút cô bé làm rõ nguồn gốc tên của mình, bắt nguồn từ buổi đầu gặp gỡ của bố mẹ. Họ lười, đổi tên ngôi chùa kia sang cách nói khác, trực tiếp đặt tên cho cô bé. Tùy tiện hơn tên của em trai rất nhiều.

(1) Thính Thiền (听蝉) có nghĩa là “Nghe tiếng ve”, Thiền Minh (蝉鸣) có nghĩa là tiếng ve kêu, ve ngâm.

Hàng xóm hai bên của Nhậm Đông Dã là một đôi vợ chồng.

Lần trước họ đến, đôi vợ chồng đó vẫn còn khỏe mạnh. Lần này họ đến, người chồng trong đôi vợ chồng đã qua đời.

Nhậm Đông Dã nói đến đôi vợ chồng đó với họ, nói sự chăm sóc mà người chồng dành cho người vợ, cùng với việc người vợ mắc bệnh Alzheimer thậm chí không biết người chồng đã qua đời, nếu bà biết thì e rằng cũng sẽ đi theo.

Nhậm Thính Thiền nghe, trên đường về hỏi Nhậm Tây An: “Bố ơi, khi bà nội mất, ông nội phản ứng thế nào ạ?”

Nhậm Tây An ngẫm nghĩ, hỏi cô bé: “Sáng nào thức dậy cũng có thể thấy được mặt trời, đột nhiên đổi sang mặt trăng, con phản ứng thế nào?”

Nhậm Thính Thiền nói: “Không quen lắm nhỉ.”

“Một ngày không quen, nếu con biết tương lai không còn mặt trời nữa, nghĩ như thế nào?”

Nhậm Thính Thiền suy nghĩ: “Chuẩn bị đèn pin ạ?”

Nhậm Tây An cười.

Không biết con nhóc này theo ai nữa, ngốc như vậy… Sau này phải giao cho người nào tiếp nhận mới yên tâm được đây.

Anh còn chưa nói gì, Nhậm Thính Thiền lại nói: “Sẽ khóc đó.”

Cô bé nhìn Nhậm Tây An: “Nhưng mà trời tối, mình khóc thì người khác cũng đâu nhìn thấy?”

Nhậm Tây An ừm một tiếng, đột nhiên dặn dò: “Mai sau bố và mẹ con già rồi, nếu mẹ hồ đồ, bố chết trước thì con nhớ đừng nói cho mẹ biết.”

Hãy cứ để cô coi như anh vẫn còn sống, còn có thể bầu bạn cùng cô đến già.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.