Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

Chương 67: Ngoại truyện 02



Action 1

Những bông tuyết đại hàn bay rải rác, đảo mắt là đem toàn bộ Sát Nhã bao trùm trong màu trắng.Mộc Mộc lăn qua lộn lại trên giường lần thứ N, rốt cuộc không chịu nổi, mò ra khỏi ổ chăn lạnh lẽo, lấy di động.Thử ấn một dãy số, không hết tiền, cũng không trục trặc mạng lưới thông tin, vậy tại sao Trác Siêu Việt lại ba ngày liên tục rồi không gọi cho cô?

Mà hắn, ba ngày trước rõ ràng nói sau khi xuống máy bay nhất định sẽ gọi điện lại.

Rốt cuộc là vì sao?Không phải là người nào đó trong quá trình công tác sẽ hồng hạnh vượt tường chứ?

Nghĩ đến khả năng như vậy, sự luống cuống cùng nghi ngờ ngợp như tuyết trắng, bao trùm cả trời đất.Cô không chút do dự ấn một dãy số quen thuộc, điện thoại không có người nhấc máy.Cô bất khuất tiếp tục gọi, rốt cuộc, trong sự kiên trì không ngừng nỗ lực, một giọng nói ngọt ngào ân cần vang lên, “Alo, xin chào!”

Mộc Mộc sửng sốt vài giây mới nhớ ra xem lại màn hình di động, chắc chắn đó là số của Trác Siêu Việt, mới nhẹ nhàng mở miệng, “Xin chào, phiền cô đưa điện thoại cho Trác Siêu Việt, được không?”

“Anh ấy không tiện nghe điện thoại… Xin hỏi cô là? anh ấy có chuyện gì?”

Mộc Mộc xoa xoa ngón tay cứng ngắc… “Tôi họ Tô, Tô Mộc Mộc, tôi tìm anh ấy không có chuyện gì, chỉ là không ngủ được, muốn tán gẫu một chút.”

“À… ”

Ngay sau đó trong điện thoại thay đổi giọng nói, là chất giọng trầm ấm khoan thai như tiếng vĩ cầm, “Mộc Mộc?”

Hít vào, hít vào, lại cố gắng hít vào, cô vẫn không có cách nào dập tắt cơn giận đang trỗi dậy, “Cô gái vừa rồi là ai?”

“Ừm, là thư ký của anh.”

“Không phải giọng của Tần Ngôn.”

“Tần Ngôn đã điều sang ngành khác rồi.”

Được rồi, cứ cho là thư ký đi, “Đã trễ thế này, tại sao anh lại ở cùng thư ký?”

“Ngày mai có một hợp đồng quan trọng cần ký, anh ở công ty xem lại.” Người nào đó trôi chảy đáp.

“Được rồi, vậy em không quấy rầy anh, anh tiếp tục làm việc đi.”

Điện thoại nhanh chóng cúp máy.

Action 2

Tiếng chuông điện thoại lại thanh thoát vang lên, Mộc Mộc nhìn qua, là số máy bàn công ty Trác Siêu Việt.

“Còn có việc gì sao?” Có người biết rõ còn cố tình hỏi.

“Anh cảm thấy anh có nghĩa vụ phải an ủi một trái tim đang ghen tuông nào đó.”

Khóe miệng Mộc Mộc không khỏi cong thành một đường cong xinh đẹp, “Được rồi, nếu như vậy sẽ làm cho anh có cảm giác thích thú, bây giờ có thể bắt đầu.”

“Đầu tiên, tuy rằng thư ký của anh rất xinh đẹp, nhưng anh cho rằng em đáng yêu hơn cô ấy một chút.”

“Ừm, tiếp theo?”

“Tiếp theo.Tuy rằng anh đã hai mươi lăm ngày không thân mật với em, nhưng anh còn cho rằng bản thân chưa cần phải tìm phụ nữ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý.”

“… ” Sặc, hai mươi lăm ngày, lấy tình huống trai tráng khỏe mạnh của người nào đó mà suy đoán, hình như là cần.

“Cuối cùng, hợp đồng này rất quan trọng, mấy ngày nay anh không có thời gian quan tâm đến những chuyện bên ngoài.”

“Ờ.” Một trận gió lạnh từ ngoài khe cửa thổi vào, Mộc Mộc rùng mình một cái, giọng nói hơi run, “Xét thấy lý do của anh rất chặt chẽ, em cho phép anh cúp máy, chuyên tâm làm việc.”

“…Em đang run đúng không? Không nhóm lửa hả?”

“Than sắp hết rồi, thừa lại một ít, em định để mai dùng.” Đương nhiên cô không dám nói cho hắn, cô đem chỗ than còn lại đưa sang ký túc xá cho bọn nhỏ.

“Đi nhóm lửa nhanh đi, Sát Nhã đêm nay nhiệt độ xuống thấp… Lỡ như em lạnh chết, tiền anh đầu tư vào thư viện, ai sẽ trả?”

“…”

Nhắc tới chuyện trả nợ, Mộc Mộc bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng.

Action 3

Sáng sớm, gió lặng, tuyết ngừng, bếp lò cũng chỉ còn lại tàn lửa.

Mấy chiếc xe tải gạt tuyết dày tiến vào sân thể dục trường học, từng bao than lớn đen tuyền rơi xuống trên nền tuyết trắng.

Lái xe nhảy xuống, gọi lớn tiếng, “Vị nào là cô giáo Tô?”

Mộc Mộc nhanh chóng khoác thêm chiếc áo lông dày, chạy ra khỏi cửa, bước cao bước thấp đến sân thể dục.

“Là tôi, là tôi.” Thấy trên xe rơi xuống từng bao than lớn, cô giật mình, “Không phải nói gần đây than đá cung ứng không đủ sao? Nhanh như vậy đã có rồi?”

“Vẫn không đủ, nhưng mấy xe cuối cùng, ông chủ đều bảo tôi đưa đến đây.”

“Cảm ơn! Cảm ơn!” Cô cúi đầu rối rít, ông chủ này thật có tình người, rất quan tâm đến học sinh, “Anh đợi chút, tôi đi lấy tiền cho anh.”

“Không cần, tiền trả rồi,” Anh ta lấy hóa đơn, “Cô đến kí đi.”

“A?”

“A cái gì, ký tên đó!”

Mộc Mộc run run cầm lấy, nhìn lướt qua, phía dưới khách hàng ký tên “Trác Siêu Việt”, mặc dù đứng ở trong gió tuyết, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy.

Trên sân thể dục chồng chất một núi than nho nhỏ.

Các học sinh phấn khởi nhóm lửa, người trong thôn thấy thế, cũng nô nức xin một ít về dùng.

Mộc Mộc đứng ở trong tuyết, lấy điện thoại ra, thấy một tin nhắn.“Nhóm chút lửa cho phòng ấm áp chút, gần đây anh bộn bề nhiều việc, lỡ như em cảm mạo, anh cũng không có thời gian chăm sóc cho em.”

Cô cười hồi âm: Em chờ anh…

Do dự một chút, lại xóa hết, chạy về phòng thu xếp đồ đạc.

“Cô giáo Tô, cô định đi đâu?” Có học sinh hỏi.

“Cô có việc ra ngoài, thứ hai sẽ về.”

Lời tác giả: Vì chúc mừng bài này vinh quang đứng trong top, cuộc sống tính phúc sẽ tiếp tục trong ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.