Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 122



“Nghe đây, nơi này là của Tứ thái tử, nếu là muốn sinh sự, trở về nơi của chính các ngươi đi, nhớ kỹ, chủ tử của các ngươi coi như là cùng phụ vương có chút huyết thống, tạm thời cho qua, nếu là thật không hiểu tiến thối, Mộ Dung Phong ta tự nhiên cũng không khách khí, chỉ phải phiền toái các vị đứng đi vào đến, nhưng nâng đi ra ngoài. Nếu là các vị không tin, thế nhưng vẫn làm càn, muốn đánh nhau, nghĩ đánh, muốn mắng, tùy các vị, nhưng là thỉnh các vị tin ta cũng không phải tùy tiện nói suông.” Mộ Dung Phong thản nhiên nói.

“Ngươi muốn như thế nào?” Mạnh lão thái thái cắn răng oán hận nói.

“Đóng cửa lại giáo huấn!” Mộ Dung Phong mỉm cười, “Phong nhi mặc dù không có oai của ngài trước đây, được cái cũng là Tứ thái tử phi, ngài cũng hiểu được Tứ thái tử là người như thế nào, sợ cũng nên biết nếu Tứ thái tử thích Phong nhi, tự nhiên Phong nhi cũng là đồng đạo người trong. Ngài nghĩ ta có thể như thế nào?”

Tư Mã Nhuệ thiếu chút nữa cười không ra tiếng, hắn quả thực là yêu chết nữ tử này. Mạnh lão thái thái ỷ vào chính mình thân phận đặc thù, tiên hoàng lười để ý nàng, phụ hoàng không muốn trêu chọc nàng, sợ là bị người “khi dễ” như thế, ở trong lịch sử của nàng vẫn là lần đầu tiên đi.

Mạnh lão thái thái tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong, khí cực bại hoại nói: “Ngươi nha đầu kia, quả thực chính là muốn chết, ta cũng không tin ngươi làm được gì, ta đánh ngươi nha đầu không biết cấp bậc lễ nghĩa này, miễn cho ngươi ngông cuồng ngay cả chính mình họ gì cũng không hiểu được!” Nói xong, nâng tay lên đến, sẽ hạ xuống.

“Tổ mẫu, không thể!” Thanh âm của Mạnh Uyển Lộ đột nhiên vang lên.

Tư Mã Nhuệ đã muốn chắn trước mặt Mộ Dung Phong, đang chuẩn bị thay Mộ Dung Phong đỡ một cái tát này. Đột nhiên xuất hiện thanh âm, làm cho nhất thời mọi người đem ánh mắt chuyển tới trên người Mạnh Uyển Lộ vừa đột nhiên xuất hiện, Mạnh lão thái thái cũng oán hận thu hồi bàn tay sắp hạ xuống.

“Tổ mẫu, Uyển Lộ không hy vọng bị người ta nói là ỷ vào uy lực của tổ mẫu mới thắng được tâm Tứ thái tử, cái Uyển Lộ cần là thời gian, Uyển Lộ muốn chậm rãi chờ, đợi cho ngày nào đó trong lòng Tứ thái tử có Uyển Lộ, đợi ột ngày Tứ thái tử hảo hảo đối xử tử tế với Uyển Lộ.” Mạnh Uyển Lộ thản nhiên nói, “Tứ thái tử, thỉnh tha thứ hành vi của tổ mẫu Uyển Lộ, nàng cũng là yêu thương Uyển Lộ cho nên mới như thế, ta sẽ mang tổ mẫu rời đi.”

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng sửng sốt, nữ tử này thật sự là không đơn giản, chẳng lẽ thật là chính mình xâm nhập thế giới hai người bọn họ, nguyên bản, Tư Mã Nhuệ cùng Mạnh Uyển Lộ là một đôi hạnh phúc? Ghé mắt nhìn về phía Tư Mã Nhuệ, nhìn không ra hắn trên mặt bình tĩnh có cái gì không ổn.

“Có phải hay không, nếu là ta không trở lại, có một ngày, chàng có lẽ sẽ thích nàng ta?” Mộ Dung Phong đột nhiên có chút không hiểu ưu thương, “Nếu là không có Mộ Dung Phong này xuất hiện, có lẽ chàng thú hẳn là nàng mà không phải ta.”

Tư Mã Nhuệ mỉm cười, yêu thương nói: “Nếu là ta có thể tùy tiện thích một người, sợ sẽ không phải Tư Mã Nhuệ ta, cho tới bây giờ, tâm của ta cũng chỉ vì nàng một người mà động, hơn nữa cũng vĩnh viễn chỉ vì nàng một người mà động.”

Mộ Dung Phong cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải Phong nhi cố tình gây sự, chính là nay trong lòng Phong nhi sợ hãi, không biết khi nào sẽ xuất hiện loại tình huống gì. Nguyên tưởng rằng, trong lòng chàng chỉ biết có một mình ta, thú cũng sẽ chỉ là một mình ta. Nhưng trở về, đã thấy chàng có người mới, tuy biết chàng không thích, chính là đột nhiên nghĩ, nếu là ta không thể trở về, có phải hay không, nữ tử dám yêu dám hận như thế, giống nhau có thể đả động tâm của chàng, giống nhau có thể cùng chàng đi hết kiếp này?”

Tư Mã Nhuệ đang cầm Mộ Dung Phong mặt, hoàn toàn không để ý tới Mạnh Uyển Lộ cùng bác rời đi, im lặng nói: “Ta không phải một người có lịch sử sạch sẽ, ta cũng đã từng hoang đường, chính là, gặp nàng, mới biết được như thế nào yêu một người, yêu một người là chuyện tình hạnh phúc khoái hoạt như thế nào, ở trong lòng Tư Mã Nhuệ ta, đã dung không được một người nào khác, trừ nàng ra. Thời gian trước, nàng không ở trong phủ, không biết sống chết, lòng ta như tro tàn, căn bản mặc kệ những chuyện tình cùng nàng không quan hệ, cả ngày chỉ say mê những gì nàng lưu cho ta trong trí nhớ không trọn vẹn. Cho nên cũng không có để ý chuyện Mạnh Uyển Lộ này, cũng không nghĩ tới nàng ta lại cố chấp như thế, nếu là trong lòng ta có nàng ta, tự nhiên là không để nàng ta vất vả khổ sở như thế, nhưng trong lòng ta lại không có nàng ta, hành vi của nàng ta, với ta mà nói, chính là phí công vô ích. Tùy nàng ta đi thôi.”

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng cười, trong mắt còn có mơ hồ sầu lo.

Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng cười, nói: “Ta cũng biết, nàng ta ở chỗ này, trong lòng nàng thủy chung là không thoải mái, liền giống như ta biết những người khác thích nàng, trong lòng không thoải mái giống nhau, yên tâm, ta tự nhiên sẽ đuổi nàng ta đi, tuyệt đối không để cho nàng ta thành một chướng ngại giữa chúng ta trong lúc này.”

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng tiến sát vào trong lòng Tư Mã Nhuệ, nay yêu, thế nhưng lại không yên bất an như thế, nam nhân trước mặt này, ở lời trong tiên đoán, có lẽ chỉ là một cái khách qua đường, có thể nắm tay nhau đối mặt sao?

Mạnh Uyển Lộ giúp đỡ chính mình tổ mẫu lẳng lặng ly khai Hợp Ý Uyển, biết chính mình tổ mẫu đau lòng chính mình, nhưng là, nàng nhất định phải dựa vào thực lực của chính mình thắng được tâm của Tư Mã Nhuệ. Lần đầu tiên nhìn thấy Tư Mã Nhuệ, ánh mắt hắn liền chinh phục nàng, ánh mắt thâm tình u buồn như vậy, giống như chứa đựng sở hữu tình cảm, làm cho trong lòng nàng cảm thấy ê ẩm, rất muốn ôm hắn hảo hảo khóc một hồi, trấn an bi thương sở hữu trong lòng hắn.

Là theo tổ mẫu cùng nhau lớn lên, Mạnh Uyển Lộ biết, nếu muốn đạt được cái gì, chỉ có dựa vào thực lực của chính mình, cái gì gọi là luân lý đạo đức, hết thảy là chó má, bất quá là gạt người lừa mình gì đó mà thôi, vì cái gì nhất định phải chờ Tư Mã Nhuệ đến yêu nàng, vì cái gì không thể trước thương hắn, làm cho hắn nhất định phải yêu thương chính mình? Mộ Dung Phong kia cũng may làm sao, bất quá là một nữ tử có chút tư sắc, bất quá là đoạt trước của nàng, nếu nàng nhận thức Tư Mã Nhuệ trước, nàng tin tưởng, trong lòng Tư Mã Nhuệ nhất định chỉ có nàng mà không có người khác.

Tối thiểu nàng bây giờ còn ở Tứ thái tử phủ, nơi này là địa phương mà Tứ thái tử từ nhỏ lớn lên, nhất định có dấu vết của hắn, mà hắn nhất định cũng sẽ hoài niệm thời gian ở chỗ này, hắn nhất định sẽ trở về, nàng tin tưởng, bằng năng lực của nàng, nàng nhất định có thể từ trong tay Mộ Dung Phong cướp đi Tư Mã Nhuệ!

Hoàng Thượng đến Hòa Dương cung thăm Mộ Dung Tuyết, nơi này đã là nơi ở của Mộ Dung Tuyết, Lệ phi đã chuyển đi nơi khác, nha đầu kia, dường như là vô tâm vô phế, cả ngày ở trong cung điên điên vui vẻ ngoạn nháo, nhưng cũng không gây chuyện thị phi, thường đi chỗ Tứ thái tử đi dạo, đến cũng không như thế nào làm cho Hoàng Thượng quan tâm. Ngẫu nhiên cao hứng, dụ hoặc Hoàng Thượng một chút, hưng trí qua đi, lập tức trở mặt không tiếp nhận người, căn bản một bộ dáng không lớn lên.

Bắt đầu từ khi Mộ Dung Phong mất tích, nàng dường như sẽ không lại trêu chọc quyền lợi, chính là tùy ý còn sống, cũng không tranh cùng Mộ Dung Tuyết, càng nhân thời gian trước Xuân Hỉ gặp chuyện không may, nàng lại phai nhạt tâm tranh thủ tình cảm, chủ động đề xuất chuyển ra Hòa Dương cung, ở nơi khác.

Vẫn là Mộ Dung Tuyết làm cho Hoàng Thượng đau lòng, nữ tử xinh đẹp nghe lời như vậy, ánh mắt ưu thương làm cho Hoàng Thượng nhìn thấy liền thương tiếc.

Đến Hòa Dương cung, thấy Mộ Dung Tuyết đang mặc đồ ngủ, bộ dáng nằm ở trên giường thật sự là ngọt, làm cho Hoàng Thượng trong lòng nóng lên, nhịn không được lặng lẽ thiếp đi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.