Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 134



Mạnh Uyển Lộ cười khổ một chút, thản nhiên nói: “Ta cũng không rõ ràng, chỉ là nhìn thấy hắn sẽ không bỏ xuống được, biết rõ hắn không thích ta lại vẫn là không chịu buông tha cho, kỳ thật cái gọi là danh hiệu Tứ thái tử phi này của ta căn bản chính là hư vô, người trong cung thừa nhận cũng chỉ là Mộ Dung Phong kia, căn bản là cùng ta không quan hệ. Nhưng mặc dù là như vậy, ta vẫn là không chịu buông hắn ra, chẳng sợ cứ chong đèn một người đến hừng đông như vậy.”

“Tứ thái tử phi, ngài đây là tội tình gì đâu?” Hạ Hà khó hiểu nói, “Theo như Hạ Hà nghĩ, ngài hẳn là tìm một nam nhân đối tốt với ngài cả đời, làm gì phải lãng phí thời gian ột người không đáng. Nếu Tứ thái tử đối với Mộ Dung Phong kia mối tình thắm thiết, ngài sẽ không để ý tới hắn, sống tốt qua ngày tháng của chính mình không được sao? Tứ thái tử kia, nếu luận nhân phẩm, bất quá bình thường, nếu luận tài học, cũng bất quá là bình thường. Không chỉ có lão phu nhân không rõ ngài vì cái gì thích hắn, liền ngay cả nô tỳ cũng là không rõ vì cái gì ngài lại thích hắn.”

Mạnh Uyển Lộ hơi hơi nhíu mi, lẳng lặng ngốc một lúc, mới thản nhiên thở dài một tiếng, nói: “Kỳ thật ta cũng không nghĩ muốn khó xử chính mình như thế, chính là, không bỏ xuống được.”

Hạ Hà nhìn Mạnh Uyển Lộ, nghĩ nghĩ nói: “Nếu nhất định phải thích Tứ thái tử, Hạ Hà liền giúp ngài xử lý Mộ Dung Phong kia, nếu không có Mộ Dung Phong, Tứ thái tử nhất định có thể nhìn đến sự tồn tại của ngài.”

Mạnh Uyển Lộ hơi hơi sửng sốt, nhưng không nói cái gì.

Tư Mã Triết không thể ngủ được, nằm ở trên giường trằn trọc, nghĩ đến, nhớ đến, tất cả đều là Hồng Ngọc. Nay ở Tư Quá Uyển, Hồng Ngọc là như thế nào chịu được? Thân thể Hồng Ngọc không được tốt lắm, nhất là sau khi bị thương, vẫn không có qua ngày nào thoải mái, luôn đau đớn khó nhịn, thực vất vả, nay tại nơi rét lạnh tịch mịch kia, nàng phải chịu đựng đau đớn cùng tịch mịch này như thế nào?!

Tiểu Ngũ kia, đến tột cùng là dùng cái gì để làm bị thương Hồng Ngọc, làm cho nàng khổ sở như thế? Theo đạo lý mà nói, có dược của Lệ phi, vết thương nho nhỏ kia hẳn là không có vấn đề, nhưng vì sao cho tới bây giờ, tuy rằng là đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn là lúc nào cũng đau. Vẫn là Hồng Ngọc mềm lòng, không có cùng một cái nô tài so đo, Tư Mã Triết trong lòng căm tức, vài lần muốn tìm Tiểu Ngũ lý luận, nhưng có một Lệ phi ở bên trong che chở, luôn không ổn, dù sao Lệ phi là phi tử của phụ vương, mà Tiểu Ngũ lại là nô tài tổ mẫu ban cho Lệ phi nương nương, đáng giận nhất là, Lệ phi này cùng Tứ đệ quan hệ không tệ, ấn tượng của Tứ đệ đối với Hồng Ngọc luôn luôn không tốt, khiến cho hắn đến cả ý nghĩ nhờ Tứ đệ hỗ trợ cũng không dám có.

Chẳng lẽ Hồng Ngọc lần trước bị thương thật sự cùng chuyện Nguyệt Kiều bị thương có liên quan? Hồng Ngọc sẽ không là người tâm ngoan thủ lạt như vậy đi? Hơn nữa Hồng Ngọc vẫn là vì hắn, không hy vọng tiền đồ của hắn bởi vì một nữ tử thanh lâu mà bị chôn vùi, nói đến nói đi, hết thảy đều là bởi vì hắn.

“Phu quân, chàng có tâm sự gì sao? Muộn như thế vẫn không thể ngủ được?” Mộ Dung Thiên trong lòng quặn đau, phu quân này, là người bên gối chính mình, lại lúc nào cũng khắc khắc nhớ tới một nữ nhân khác, Hồng Ngọc kia đến tột cùng cũng thực may sao có thể làm cho hắn không tha như vậy, nói trắng ra là, bất quá là vì người buông tha cho không phải hắn mà là Hồng Ngọc, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất. Lần này Mộ Dung Tuyết mặc kệ là vì xuất phát từ nguyên nhân gì, quả thật là giúp nàng xả một ngụm oán khí, nghĩ đến Hồng Ngọc nay đứng ở trong Tư Quá Uyển, trong lòng Mộ Dung Thiên cuối cùng cũng thư thái một chút, cái nữ nhân kia, ác độc làm sao, nếu là đồng thị nhất phu, chính mình khó nói có thể hay không chết tại trong tay nàng.

“Không nghĩ cái gì, chính là tự nhiên thấy ủ rũ, nàng vì sao không ngủ?” Tư Mã Triết tận lực chuẩn bị tinh thần, nếu Mộ Dung Thiên biết chuyện hắn cùng Hồng Ngọc, nhất định sẽ không nhẹ nhàng tha cho hắn, chỉ sợ là bị Mộ Dung Thanh Lương nói ra, thật sự chôn vùi tiền đồ Thái tử của chính mình.

“Ta cũng không ngủ được.” Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng thở dài, nói, “Nghĩ đến Hồng Ngọc thật sự là đáng thương, nay ở Tư Quá Uyển thê lương đó, không hiểu được một nữ tử nhu nhược như nàng có thể chống đỡ đi xuống hay không. Nay bởi vì nguyên nhân Tư Mã Cường cùng Lưu thị, Hồng Ngọc cũng bị liên lụy, sợ là không ai dám tiếp cận bọn họ, nếu là tiếp cận, trêu chọc phụ vương cùng tổ mẫu, chỉ sợ là không có kết quả tốt gì.”

Tư Mã Triết không có hé răng, Mộ Dung Thiên nói đúng là có đạo lý, nếu là phụ vương cùng tổ mẫu, nhất là tổ mẫu, nếu biết chuyện hắn cùng Hồng Ngọc yêu đương vụng trộm, chỉ sợ là tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp gì, đầu tiên là vị trí Đại thái tử này ngồi không xong.

“Ngẫm lại cũng là đáng thương, trước đây thân phận Tư Mã Cường cũng là Thái tử, trấn thủ biên quan, bao nhiêu kẻ đỏ mắt hâm mộ, nịnh bợ nịnh hót, nay mất đi thân phận Thái tử, liền ngay cả một cái thái giám cũng không bằng, tại Tư Quá Uyển kia, ngày ngày chịu cơ khổ, tịch mịch cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thật sự là làm khó hắn.” Mộ Dung Thiên tựa hồ là vô tình cảm khái, nhẹ nhàng than.

Tư Mã Triết nghe được hết hồn, tựa hồ Mộ Dung Thiên nói những lời này, có lẽ là người nói vô tâm, người nghe cố ý, nếu chính mình không cẩn thận, rơi xuống ở trong tay phụ vương cùng tổ mẫu, khẳng định hậu quả sẽ không tốt hơn so với Tư Mã Cường.

Hồng Ngọc cùng quyền thế, là thực giống như lần đầu tiên năm đó, vô tình xảy ra trước mặt hắn, năm đó Hồng Ngọc phản bội hắn, nay, nàng còn có đáng giá hay không để chính mình vì nàng mà buông tha cho cái gì? Vấn đề là, cho dù là chính mình nghĩ, tổ mẫu đánh chết cũng sẽ không đồng ý để cho Hồng Ngọc trở thành Thái tử phi. Mộ Dung Thiên tuy rằng không phải một cháu dâu đặc biệt được tổ mẫu sủng ái, nhưng cho tới nay danh tiếng vô cùng tốt, thật sự thích hợp làm một vị Hoàng hậu nương nương tương lai.

“Nhị đệ tuy rằng không còn là thân phận Thái tử, nhưng dù sao vẫn là con của phụ vương, nếu có một ngày, có lẽ còn có thể xoay mình.” Tư Mã Triết tận lực nghĩ tích cực, nói, “Hồng Ngọc, không, Nhị đệ muội, có lẽ có thể một lần nữa trở lại Ngụy phủ, nói đến, Nhị đệ muội này vẫn là biểu muội của ta, phụ thân của nàng là dượng của ta, tuy rằng không phải do dì sinh ra, nhưng là xem như dính chút quan hệ, phụ vương hẳn là sẽ không đối xử không tốt.”

Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng cười cười, nói: “Chàng nghĩ hắn là người như hoàng thúc, có thể làm một thân vương mà ngay cả phụ vương cũng không nghĩ hỏi đến? Người như vậy, chỉ sợ chỉ có Tứ đệ của chàng có thể làm, thứ nhất là tính cách Tứ đệ cùng hoàng thúc thực giống nhau, trời sanh tính tản mạn, không ham quyền thế, thứ hai còn có Tam muội của ta, cho tổ mẫu niềm vui, không có người dám đắc tội bọn họ. Nhưng là, nếu phụ vương sau trăm tuổi, tân Hoàng thượng kế vị, lúc đó còn có giảng tình nghĩa huynh đệ nữa không? Người làm vợ đến là cảm thấy, sẽ không.”

Tư Mã Triết không hé răng.

“Ngủ đi, nói không chừng, ngày mai trong triều còn có chuyện phải xử lý.” Mộ Dung Thiên ôn nhu khuyên giải, biểu tình thoạt nhìn thập phần hiền tuệ, tựa hồ một lòng vì Tư Mã Triết mà suy nghĩ.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên, nhìn đến vẻ mặt lo lắng của Mộ Dung Thiên, Tư Mã Triết nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có lẽ người mà chính mình thực xin lỗi cũng không chỉ có mình Hồng Ngọc, còn có vị nữ tử trước mặt này, hắn tựa hồ là phụ nàng cả đời.

Thân là Đại thái tử, quân vương tương lai của Đại Hưng vương triều, thế nhưng cùng chính mình em dâu yêu đương vụng trộm, nếu là truyền ra ngoài, chỉ sợ không chỉ có bỏ lỡ địa vị trước mắt của chính mình, thậm chí cũng sẽ liên lụy tánh mạng người nhà. Phụ hoàng như thế nào có thể cho phép con của chính mình làm ra chuyện tình đi ngược luân lý như thế?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.