Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 158



Nghi thức đăng cơ của Tư Mã Nhuệ long trọng mà thuận lợi, cũng không có bởi vì thời gian gấp rút mà có gì kém cỏi, đằng sau nghi thức náo nhiệt là sự hờ hững mỏi mệt.

Tư Mã Nhuệ thật sự không phải một người có dã tâm, hắn thật sự không thích loại vị trí vì chính trị cần dùng hết tâm cơ này. Hơn nữa, phụ vương cũng không biết chuyện chính mình thay thế hắn làm Hoàng Thượng, tiếng pháo mừng hôm nay đã không thể gạt hắn được nữa, tự nhiên lại làm cho phụ vương một hồi thương tâm.

Bởi vì Tư Mã Minh Lãng phản đối, Mạnh Uyển Lộ cũng không có lộ diện ở đại lễ đăng cơ, mà là lẳng lặng ở Hợp Ý Uyển, bởi vì Hoàng Thượng đã thoái vị ở tại Chính Dương cung, ở Bình Dương cung là lão Thái hậu nương nương cùng Ngô phi nương nương, cho nên Tư Mã Nhuệ cùng Mạnh Uyển Lộ tạm thời ở tại Hợp Ý Uyển, chờ sau khi đăng cơ một thời gian rồi nói sau.

Nhưng như vậy, Mạnh lão thái thái dường như vẫn không hài lòng, bà ta cảm thấy cháu gái của mình Mạnh Uyển Lộ hẳn là phải xuất hiện ở đại lễ đăng cơ, trở thành một Tân Hoàng hậu nương nương uy phong. Kết quả như thế, bà ta tự nhiên là không chịu chấp nhận, tuy rằng không thể ở đại lễ đăng cơ mà phát hỏa, nhưng thời điểm Tư Mã Nhuệ trở lại Hợp Ý Uyển, bà ta cũng đã sớm chờ ở nơi đó.

Tư Mã Nhuệ vừa mới bước vào cửa, Mạnh lão thái thái liền lập tức bất mãn nói: “Nhuệ nhi, ngươi như thế nào có thể để Uyển Lộ một mình ở Hợp Ý Uyển, mà không cho nó lộ diện ở đại lễ đăng cơ?”

“Đây là do tiên hoàng di huấn, trẫm cũng không thể cãi lời.” Tư Mã Nhuệ dường như rất mỏi mệt, suốt thời gian một ngày, thiếu chút nữa cả người đều cứng ngắc, thật sự là một việc chẳng vui vẻ gì, ai thiết kế ra vị trí Hoàng Thượng như vậy, thống lĩnh thiên hạ chúng sinh, nhìn như rất sung sướng, kì thực là việc không thú vị nhất, vì thiên hạ chúng sinh mà quan tâm, cô đơn không thể tự do tự tại làm chính mình.

Mạnh lão thái thái bất mãn nói: “Ngươi lại lấy cớ là do phụ vương nói, phụ vương lúc ấy chính là tức giận nói, ngươi thế nhưng lại làm thực.”

Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói: “Bác, nay trẫm đã là Hoàng Thượng, phiền toái người về sau nói chuyện có chút tôn trọng, người tuy là bác của trẫm, nhưng ở trước mặt trẫm, cũng chỉ là một thần tử cần thi lễ với trẫm mà thôi, cứ mở miệng ngươi ngậm miệng ngươi, còn ra thể thống gì, nếu bị người ta nghe được, chỉ sợ sẽ nói Uyển Lộ ỷ vào tổ mẫu quyền thế, không chiếm được lòng người, đừng nói làm cái gì Hoàng hậu, chính là muốn tiếp tục sống ở trong hoàng cung cũng khó bảo toàn bình an.”

“Ngươi,” Mạnh lão thái thái muốn phát hỏa, lại cố gắng nuốt trở về, cố gắng bình tĩnh nói, “Hoàng Thượng có phải hay không sẽ nâng đỡ cho Uyển Lộ, nghe Uyển Lộ nói, Hoàng Thượng căn bản không muốn cùng nàng có quan hệ xác thịt, thậm chí còn làm bộ cùng nàng thân cận sẽ khó chịu, vậy Hoàng Thượng trước kia là như thế nào sủng tiểu nha đầu lừa đảo Mộ Dung Phong kia, lúc ấy Hoàng Thượng không phải hận không thể mỗi ngày một tấc cũng không rời, làm sao lại không thoải mái? Nay là như thế nào?”

“Mạnh lão phu nhân!” Tư Mã Nhuệ trong lòng đúng là phiền muộn, muốn nghỉ ngơi, lại gặp phải một người gọi là hoàng thân quốc thích khó chịu như vậy, thật là căm tức, “Ngươi về sau đừng ở trước mặt trẫm tỏ vẻ cái gì trưởng bối, nếu ngươi về sau muốn gặp Uyển Lộ, có thể đến nơi này, hoặc là bảo Uyển Lộ trở về thăm ngươi, nhưng nếu ngươi lại vẫn bộ dáng này, trẫm lập tức sai người “mời” ngươi đi ra ngoài! Tiểu Đức tử, tiễn khách, trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy rầy trẫm.”

Tiểu Đức tử lập tức đáp ứng, nhìn nhìn Mạnh lão phu nhân, nhỏ giọng nói: “Mạnh lão thái thái, ngài vẫn là đi về trước đi, hai ngày nay Hoàng Thượng thân thể mệt mỏi, ngài vẫn là đừng khiến người không vui thì tốt hơn. Hoặc là, ngài đi tìm…” Hắn dừng một chút, nghĩ rằng, xưng hô Mạnh Uyển Lộ như thế nào? Nay Tư Mã Nhuệ đã là Hoàng Thượng, tự nhiên không thể xưng Mạnh Uyển Lộ là Thái tử phi, nhưng lại không thể xưng là Hoàng hậu nương nương, bởi vì còn không có sắc phong nàng làm Hoàng hậu, xưng hô cái gì được đây? Nếu xưng hô là Mạnh phi, Mạnh lão thái thái nhất định mất hứng, như vậy thì, sẽ không biết nói tiếp như thế nào. Chỉ phải cứng ngắc cười cười, trong đầu âm thầm tự trách mình lắm miệng.

Mạnh lão thái thái rất bất mãn trừng mắt nhìn Tư Mã Nhuệ một cái, Tư Mã Nhuệ cũng không thèm nhìn bà ta, xoay người bước đi, chỉ còn thấy hình dáng lạnh lùng phía sau.

Tiểu Đức tử xấu hổ nhìn Mạnh lão thái thái, cũng lập tức đi theo Tư Mã Nhuệ ly khai, hắn hiện tại là thái giám bên người Tư Mã Nhuệ, Hoàng Thượng đi đâu hắn tự nhiên là phải theo hầu hạ đến đó.

“Hoàng Thượng, nay nô tài phải xưng hô phi tử của ngài như thế nào?” Tiểu Đức tử thận trọng, nhẹ giọng khinh ngữ hỏi.

Tư Mã Nhuệ quay đầu nhìn Tiểu Đức tử liếc mắt một cái, “Cái gì xưng hô như thế nào?”

“Nô tài là nói cháu gái của Mạnh lão thái thái.” Tiểu Đức tử cười cười, thật cẩn thận hỏi.

“Kêu nàng là Mạnh phi là được rồi, nay Hoàng hậu còn không có xác định chính là nàng…đúng rồi, các ngươi trước kia xưng hô Mộ Dung Phong kia như thế nào?” Tư Mã Nhuệ đột nhiên chuyển đề tài, hỏi.

Tiểu Đức tử sửng sốt, trong lòng âm thầm kêu thảm, nói thầm: Trăm ngàn lần đừng nói lỡ lời, nếu không lão Thái hậu nương nương thế nào cũng phải một đao làm thịt chính mình, nhưng là, nếu là ở trước mặt Tư Mã Nhuệ nói sai, Hoàng Thượng bảo đảm lập tức sẽ đưa hắn đi Tây Thiên. “Xưng hô, xưng hô là Tứ thái tử phi ạ.”

Lời này nói xong, trên đầu Tiểu Đức tử thế nhưng toát ra một tầng mồ hôi, người cũng cứng ngắc, có đôi khi biết nhiều lắm thật sự không phải chuyện tốt, con người vẫn là nên biết ít đi một chút sự tình sẽ được bình an hơn.

Tư Mã Nhuệ hơi nhíu một chút mày, “Ngươi cảm thấy Mạnh phi này tốt, hay là Mộ Dung Phong kia tốt? Cũng chính là Tứ thái tử phi các ngươi vẫn thường gọi, nay xưng hô nàng là Mộ Dung phi đi.”

Tiểu Đức tử thật muốn lập tức biến thành kẻ điếc, hoặc là câm điếc. “Này, này, nô tài đâu dám nói bừa, hai vị hoàng phi đều tốt, đều tốt.” Mồ hôi của hắn liền như mưa từng giọt rơi xuống.

“Ngươi như thế nào bị dọa thành bộ dáng này?” Tư Mã Nhuệ có chút kỳ quái, nhìn Tiểu Đức tử, nghĩ nghĩ, “Ngươi đi đem Mộ Dung Phong gọi tới, nói trẫm tìm nàng có việc.”

Tiểu Đức tử giống như được đặc xá, nhanh như chớp tiêu sái chạy đi thẳng đến lãnh cung lạnh lùng kia.

Đến nơi, Tiểu Đức tử hoảng sợ, thực nghĩ rằng chính mình đi nhầm nơi rồi.

Tảng đá thế nhưng đã xây thành tường vây, sạch sẽ tìm không thấy một chút cỏ dại cùng rêu xanh nào, sạch sẽ giống như vừa mới xây xong. Ngoài tường có một khoảnh đất trồng chút cây cỏ xanh rất đẹp, không biết từ nơi nào đem đến, đại khái là vừa trồng không lâu, nhưng đã có chồi non đầy sức sống, màu lục, cũng không rậm rạp lại xanh um tươi tốt, nhìn thật là đẹp mắt. Đại môn cũng một lần nữa tút lại nhan sắc, đổi thành màu đỏ thẫm, bên trên treo một bức hoành phi, ba chữ xinh đẹp “Mẫn Phong cư”, hoành phi màu hồng chữ màu đen, giống như phượng bay trong mây, mong chờ giống như đang động đậy.

Tiểu Đức tử dụi dụi mắt, thực nghĩ chính mình nhìn lầm rồi, hoặc là đi nhầm nơi, nơi này đúng là lãnh cung cỏ dại cây khô mọc đầy sao? Bất quá chỉ mới mấy ngày, như thế nào có thể biến thành như thế? Thật sự là…chẳng lẽ chính mình đã quên đường trong cung phải đi như thế nào rồi sao? Hay là?

Hắn gõ gõ cửa, nghe được bên trong có người dùng thanh âm thanh thúy nhu hòa hỏi: “Ai vậy?” Sau đó có một người mở cửa ra.

Là Xuân Liễu, mặc dù có chút gầy yếu, nhưng thoạt nhìn tinh thần rất tốt, nhìn thấy Tiểu Đức tử, hơi hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Đức công công, ngài sao lại đến nơi này vậy? Ngài không phải hầu hạ Hoàng Thượng sao?”

“Đúng vậy, là Hoàng Thượng bảo ta tới thỉnh Mộ Dung phi đến Hợp Ý Uyển, nói là có việc.” Tiểu Đức tử nhân cơ hội này nhìn nhìn vào trong viện, ánh mắt đọng lại một chút kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.