Tư Mã Minh Lãng lẳng lặng mắt nhìn xa xăm một lúc lâu không nói gì, Đoạn hắn ngẩng lên nhìn thái hậu buồn bã nói: “Con thực sự thích nàng, nàng là nữ tử duy nhất khiến con động tâm. Nhưng trong lòng căn bản chỉ có một mình Tư Mã Nhuệ. Nếu nàng có thể buông tay hiện sẽ không bình tĩnh như thế. Chính là vì nàng hiểu rõ lòng mình nên nàng mới không hề sợ hãi.”
“Ta sẽ phái người giết nó.” Lão thái hậu kiên quyết tuyên bố, “Vì ta cũng rất yêu quý nó nên không cần một giải pháp khiến đôi bên cùng chịu khổ. Cách duy nhất là khiến cho nó biến mất một cách lặng lẽ, nếu không Đại Hưng sẽ có biến. Với tính cách của Tư Mã Nhuệ, nếu hắn nhớ lại chuyện Mộ Dung Phong hắn sẽ chối bỏ ngôi vị. Tiền tài hay quyền thế với hắn mà nói chả có chút ý nghĩa gì.”
“Việc này con biết. Nhưng nếu bây giờ mẫu hậu giết Mộ Dung Phong, Tư Mã Nhuệ sẽ sinh nghi. Hắn không phải là người dễ từ bỏ nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân đến lúc đó e rằng mẫu hậu cũng sẽ không thoát được can hệ. Ngay cả mẫu hậu có là tổ mẫu của hắn, hắn cũng không cho phép người làm tổn thương người hắn yêu, hơn nữa giờ đây người lại còn đang lừa gạt hắn.” Tư Mã Minh Lãng nhẹ nhàng chỉ ra, “Hiện tại mẫu hậu chỉ có thể án binh bất động, tránh cho cục diện phát triển theo hướng người không mong muốn.”
“Con nghĩ ta muốn thế này sao? Nếu không phải vì tương lai Đại Hưng không phải vì Mộ Dung Thanh Lương sinh sự ta cần gì phải vất vả suy tính đến nước này? Ta không làm kẻ ác thì ai có thể làm đây? Ai muốn đóng vai phản diện này?” Lão thái hậu ai oán, “Nếu đám con cháu các người có chút bản lĩnh, có thể sinh ra vài đứa thông minh để kế thừa ngôi vị ta cần phải nhọc công thế này sao? Nguyên ta cũng rất yêu thương Mộ Dung Phong. Nữ tử thông minh, đáng yêu, thuần khiết như thế ta lại nguyện ý chĩa mũi giáo vào nó sao? Chỉ là nếu ta không ngăn cản nó với Nhuệ nhi, với tính cách của hắn nhất định sẽ chối bỏ ngai vàng cùng nàng ngao du sơn thủy tự do tự tại. Hắn thật giống ngươi năm đó. Nếu ngươi không lựa chọn cuộc sống tự do rời xa hoàng cung, nếu năm đó là ngươi kế vị chứ không phải ca ca ngươi thì cũng sẽ không có cục diện như ngày hôm nay!”
Tư Mã Minh Lãng lặng im đến xuất thần.
“Ta là vì muốn giữ lại cho nàng một mạng mới đến tìm ngươi thương lượng xem có biện pháp lưỡng toàn nào không? Nếu ta muốn loại bỏ nàng còn đến tìm ngươi sao? Cứ tùy tiện tìm một tội danh nào đó gán đại lên đầu nàng bắt nàng tự tìm đến cái chết là được khỏi phải phiền toái gì.” Thái hậu giận dỗi tiếp, “Chính vì ta cũng không thể buông tay nên mới thấy khó xử. Nay nghe khẩu khí của Nhuệ nhi, không biết hắn nghe được từ kẻ nào nhưng hình như hắn đang hoài nghi ta đứng giữa phá rối, che dấu chuyện gì.”
“Vậy con sẽ nghĩ cách mang nàng rời đi.” Tư Mã Minh Lãng thản nhiên đáp. Kỳ thực trong lòng hắn cũng muốn mang nàng rời đi nếu không hắn đã không đáp ứng. Nếu mẫu thân có thể ép buộc hắn vốn đã không có ngày hôm nay. “Chỉ là con muốn hỏi mẫu hậu một vấn đề. Rốt cuộc người đang nghĩ gì, vì sao đột nhiên người lại làm những chuyện này?”
Lão thái hậu sửng sốt nhìn hắn, có chút do dự nhưng vẫn thản nhiên đáp: “Trước giờ ta vẫn vậy có gì mà kỳ quái.”
Tư Mã Minh Lãng nhíu mày lắc đầu: “Không phải, người đã thay đổi rất nhiều. Căn bản con còn không dám tin người hiện tại trước mặt con chính là mẫu hậu trước kia.”
“Lui ra. Đừng ở chỗ này nói nhăng nói cuội nữa. Đi xử lý việc của ngươi đi.” Lão thái hậu mất hết kiên nhẫn quát.
Đêm dần buông xuống, Mộ Dung Phong đang chuẩn bị cơm chiều trong tiểu lý viện. Tuy rằng sống trong lãnh cung nhưng không bị người khác soi mói có thể sống thoải mái theo ý mình, muốn làm gì thì làm. Nàng đang thái củ cải chuẩn bị làm một món ngon lành thoải mái hưởng thụ khoảng yên lặng không bị ai quấy rầy. Xuân Liễu ở một bên giúp nàng thực vui vẻ. Những ngày này thực ra chẳng có gì không tốt, chỉ là thiếu đi cái chức danh cung phi mà thôi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng tiếng thở dài quanh quất khiến Mộ Dung Phong kinh ngạc quay đầu lại. Là Tư Mã Minh Lãng đang lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt ngập tràn vẻ thương hại. Hắn nghĩ hồi lâu cuối cùng đã có đáp án, hắn phải mang nàng đi, mang nàng rời xa cái hoàng cung nuốt người không nhả xương này. Hắn muốn nhìn thấy một Mộ Dung Phong hạnh phúc khoái hoạt như ngày xưa không phải một Mộ Dung Phong bi thương lặng lẽ như lúc này.
“Nàng nguyện sống mãi ở đây sao?” Tư Mã Minh Lãng nhẹ nhàng hỏi.
“Đúng vậy, nơi này rất tốt.” Mộ Dung Phong mỉm cười trên tay cầm một củ cải trắng noãn. Cổ đại với nàng vẫn còn rất mới mẻ cũng thật thoải mái khi sống ở đây. “Người xem không phải ta sống ở nơi này rất tốt sao?”
“Đúng vậy, ta cũng nhìn thấy nàng đang sống rất tốt. Nhưng nàng nghĩ nàng sẽ yên ổn bình an sống ở đây suốt đời sao? Sự tình phát triển đến nước này ắt là có nguyên nhân. Nếu lại xảy ra chuyện nàng làm thế nào ứng phó?” Tư Mã Minh Lãng nhẹ giọng vặn lại.
“Chi ngô hạnh, thất chi ngô mệnh.” Mộ Dung Phong thản nhiên đáp, bình thản mỉm cười, “Có một số việc không phải luôn xảy ra như ta dự đoán. Trước mắt mọi chuyện đang rất tốt không cần phải nghĩ xa xôi rằng ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì. Mỗi ngày không phải luôn xảy ra hàng tá chuyện không lường trước được sao? Chỉ cần giờ phút này ta cảm thấy vui vẻ tương lai có thế nào ta cũng không quan tâm. Cứ tùy cơ ứng biến thôi.”
“Không phải nàng vẫn còn ôm mộng với Tư Mã Nhuệ chứ?” Tư Mã Minh Lãng thống khổ nhìn Mộ Dung Phong, “Hắn nay đã là vua một nước. Có thể hắn đang ở cao trên vạn người nhưng có một số việc vẫn là thân bất do kỷ. Nàng đã bao giờ nghĩ tới?”
“Không phải là đang ôm mộng mà là ta vẫn còn yêu thương hắn.” Mộ Dung Phong trao củ cải cho Xuân Liễu nhìn thẳng vào mắt Tư Mã Minh Lãng chân thành nói: “Mộ Dung Phong biết người muốn cứu Mộ Dung Phong ra khỏi chỗ này. Nhưng Mộ Dung Phong tình nguyện ở lại đây dù có gặp phải nguy hiểm vì Mộ Dung Phong còn yêu hắn. Trừ phi lòng Mộ Dung Phong đã chết nếu không gì có thể làm Mộ Dung Phong thay đổi ý định.”
Tư Mã Minh Lãng buồn bã nhìn Mộ Dung Phong: “Nguyên là ta nên sớm rời đi nhưng trong lòng ta vẫn không thể bỏ nàng. Vì vậy nên ta mới lưu lại, nhưng có lẽ việc ta lưu lại đây là sai lầm rồi. Trong lòng nàng vốn chỉ có mình Tư Mã Nhuệ, nàng cùng ta vốn không có duyên phận. Ta rời đi rồi, nàng nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt. Hoàng cung không phải là nơi thanh tịnh, nếu có việc gì hãy đến tìm ta.”
Mộ Dung Phong gật đầu ánh nhìn mơ hồ. Đình viện tắm mình trong hoàng hôn rực rỡ. Khuôn mặt vẫn ẩn ẩn nét cười nhưng trong mắt là mơ hồ lệ ý. Nếu nói không nghĩ đến là tự dói mình. Mỗi khi nghĩ đến Tư Mã Nhuệ lòng nàng lại quặn xé đau đớn đến không chịu nổi.
Nhìn Tư Mã Minh Lãng rời đi, Xuân Liễu đột nhiên nhẹ giọng nói: “Kỳ thực đi theo Thụy Thân Vương cũng có thể là chuyện tốt. Ít nhất cũng không cần phải chịu thống khổ thêm nữa.”
Mộ Dung Phong cười khẽ khàng, “Chỉ sợ là sẽ càng thêm thống khổ.”