“Vì sao?” Xuân Liễu bối rối, “Không phải không thấy hoàng thượng sẽ không sinh hờn dỗi, sẽ không phải đau khổ thêm sao? Nếu không phải do hoàng thượng cô phụ người, người sẽ không tra tấn bản thân mình như thế? Đừng tưởng nô tỳ không biết người hàng đêm vẫn khóc thầm đến lúc thiếp đi? Trong mộng mị còn buông tiếng thở dài? Xuân Liễu thực sự đau lòng. Nếu có thể rời đi, có thể quên hoàng thượng không có gì là không tốt!”
Mộ Dung Phong khẽ lắc đầu thản nhiên đáp: “Thấy là đau khổ nhưng không thấy chính là đau khổ vạn lần.”
Xuân Liễu cúi đầu câm lặng nước mắt tuôn rơi.
“Thôi nào, không nói đến chuyện không vui nữa. Chúng ta tiếp tục làm cơm chiều có được không. Ngươi xem củ cải thái rất đẹp có phải không? Thời tiết lạnh thế này, có đồ ăn thức uống ấm áp không phải là chúng ta rất có phúc sao?” Mộ Dung Phong đột ngột chuyển đề tài mỉm cười, bi ai trong mắt lặng lẽ dấu đi thật sâu.
Tư Mã Nhuệ trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, trong lòng buồn bực nhưng không phát hỏa ra được. Rốt cuộc chuyện của Mộ Dung Phong là thế nào? Tại sao hắn lại chán ghét nàng như thế mà những người xung quanh lại yêu kính nàng như vậy? Hắn cùng nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn thậm chí còn không nhớ nổi bọn họ quen nhau thế nào hay vì sao hắn lại sủng ái nàng!
Nhất định là có chuyện gì hắn chưa biết! Hơn nữa chuyện dấu diếm này nhất định có liên quan đến tổ mẫu! Nhưng hắn lại không thể trực tiếp hỏi.
Bên ngoài trời sang thu đã bắt đầu lành lạnh. Sương sớm vương lên nếp áo người qua đường.
Mẫn Phong cư ánh nến lay động mơ hồ có tiếng nước sôi réo rắt nhẹ nhàng du dương. Nhìn từ cửa sổ có thể thấy Mộ Dung Phong đang chuyên chú pha trà vẻ mặt hoàn toàn tĩnh lặng như nước.
“Tiểu thư nước đã sôi rồi.” Chờ hết tiếng sôi, Xuân Liễu bưng trà lên cười nói, “Là của Thụy Thân vương đưa tới cho người nếm thử trước tiên.”
Mộ Dung Phong nâng chén trà lên định uống lại nghe thanh âm lạnh lùng vang lên, “Khó trách ngươi ở chỗ này lại thoải mái như thế nguyên do là vì có người ân cần tận tụy, thật là đáng vui mừng.”
Mộ Dung Phong hơi hoảng hốt vội vàng ngẩng đầu nhìn thấy có người đứng bên cửa sổ. Lúc đầu nhìn không rõ thấy rõ rồi mới yên tâm thở hắt ra: “Tư Mã Nhuệ, nơi hẻo lánh thế này, người rảnh rỗi cũng đừng tìm cách dọa người ta như thế được không? Võ công người tốt cũng không hà tất phải khoe ra. Nếu người nói người quên hết chuyện cũ rồi ta tin. Nhưng trước đây người dọa người đã thành quen, giờ quên đi rồi mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm lại càng ngày càng trở nặng!”
Tư Mã Nhụê bị nàng mắng vài lần cũng đã không thấy kỳ quái nữa. Hắn mặc thường phục làm thiếu đi khí thế uy nghiêm của hoàng đế, hơn thế lại mang theo vài phần ôn hòa nhìn Mộ Dung Phong hừ nhẹ che đi nét cười trên môi nửa thật nửa giả nói: “Ngươi không có chút lễ phép nào như thế cứ ở lại lãnh cung suốt đời sám hối đi.”
Mộ Dung Phong buông chén trà trong tay xuống cười nhẹ nhàng: “Nếu người muốn nói chuyện thì mời vào trong này. Người trong song sắt kẻ ngoài song sắt thế này ai nhìn vào còn tưởng là đang thăm tù. Trà này Thụy Thân vương mang tới quả thực rất ngon. Ăn dấm chua chi bằng đến đây uống chén trà ngon. Dấm chua dưỡng nhân, trà dưỡng thần.”
“Hoàng thúc lá gan càng ngày càng lớn rồi. Cho dù ngươi đã bị đày đến lãnh cung nhưng dù sao cũng vẫn là người của trẫm, thúc ấy lại dám mơ tưởng.” Tư Mã Nhuệ lạnh giọng nói.
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng lắc đầu thản nhiên: “Nếu người đến uống trà xin hãy buông cái mác Hoàng thượng uy nghiêm kia xuống cùng ta hưởng thụ chén trà ngon này. Còn nếu người đến với tư cách hoàng thượng thỉnh người rời về Hợp Ý uyển. Nơi này tuy là lãnh cung như là nơi Mộ Dung Phong ở, lúc này không thích hợp để ngoại nhân như người ở đây vung tay múa chân.”
“Trà nước xin miễn. Trẫm chỉ tùy tiện ghé ngang xem ngươi đang làm gì thôi. Giọng tuy thản nhiên nhưng nét mặt hoảng hốt đã tố cáo hắn, “Đêm khuya rồi trẫm nên đi nghỉ mới phải.”
“Tùy người.” Mộ Dung Phong cũng không miễn cưỡng thản nhiên đáp, “Người tùy tiện đến vậy tùy tiện đi cho. Đến không nghênh đi không tiễn.”
Yên Ngọc còn chưa đi nghỉ sửa sang này nọ. Hai ngày nay luôn cùng Hạ Hà tranh chấp. Tiểu nha đầu xấu xa kia ỷ vào Mạnh phi luôn ở trong phủ khoa tay múa chân. Vốn là nàng nhìn đã không vừa mắt nay lại còn dám khinh khi nàng.
“Yên Ngọc ngươi đến thư phòng một lát.” Tư Mã Nhuệ tự nhiên lên tiếng rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Yên Ngọc còn chưa kịp định thần đã không còn thấy thân ảnh Tư Mã Nhuệ đâu nữa. Không phải hắn nói muốn nghỉ ngơi sao? Sao đột nhiên còn xuất hiện nơi này?
Trong thư phòng, Tư Mã Nhuệ lặng lẽ nhìn bức vẽ trên tường nghĩ đến bức họa trên bàn Mộ Dung Phong. Trong đầu hắn hàng vạn suy nghĩ đang không ngừng xoay chuyển. Hắn thấy rõ việc hắn chán ghét Mộ Dung Phong là không có đạo lý. Dù Mộ Dung Thanh Lương là tội nhân nhưng hắn việc gì phải so đo cùng nàng? Trong này nhất định có nguyên do.
Biết Yên Ngọc tiến vào nhưng hắn vẫn yên lặng không hé miệng một lúc sau mới chậm rãi nói: “Những người khác đâu? Đã nghỉ ngơi hết rồi sao? Tiểu Đức Tử đâu rồi?”
“Tiểu Đức Tử qua chỗ lão thái hậu còn chưa trở về ạ.” Yên Ngọc bình tĩnh đáp, “Những người khác ngoại trừ Mạnh phi chủ tớ hai người không ngủ lại tất cả đều đã đi ngủ. Hoàng thượng người hỏi chuyện này làm gì?”
“Không có gì chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi.” Tư Mã Nhuệ ngồi trước bàn. Luận theo võ công của hắn đương nhiên hắn biết rõ xung quanh có người nào khác hay không. Lúc này hắn biết trong phạm vi có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện có người, hơn nữa là người có võ công, “Ngươi ngồi xuống đi trẫm có việc muốn hỏi ngươi – Hạ Hà ai cho pháp ngươi rình mò xung quanh thư phòng của trẫm?!”
Hạ Hà sợ đến mức chân nhũn ra. Trong lời nói của Tư Mã Nhuệ có thể nghe ra hắn đang tức giận. Nàng thật không ngờ hoàng thượng cũng có võ công.
“Biến đi!–” Tư Mã Nhuệ tức giận quát.
Hạ Hà lập tức biến mất vào màn đêm đen đặc.
Tư Mã Nhuệ khẽ thở dài. Hắn đang nghĩ ngày mai sẽ bắt chủ tớ Mạnh phi vào quy củ thế nào. Thật to gan còn dám vụng trộm theo dõi hắn. Đúng là chán sống mà.
“Yên Ngọc, có một số chuyện trẫm muốn hỏi ngươi. Ngươi phải trả lời thành thật không được có nửa lời gian dối.” Tư Mã Nhuệ lạnh lẽo ra lệnh.
Yên Ngọc gật đầu kiên định nhìn Tư Mã Nhuệ: “Nhất định, bệ hạ cứ hỏi.”
“Vì sao trẫm lại quyết định lấy Mộ Dung Phong?” Tư Mã Nhuệ ngồi xuống. Trên bàn ấm trà Yên Ngọc vừa pha tỏa hương nghi ngút, một cỗ hương thơm nồng nàn vương vất. Đúng là trà thượng đẳng. Ngày mai phải phái Yên Ngọc đưa một ít đến cho Mộ Dung Phong. Tư Mã Minh Lãng vừa mang một ít trà cống phẩm tới nàng đã tấm tắc như vậy, không bằng trà trong nước tự sản xuất.
Yên Ngọc không hề bối rồi. Thời gian gần đây Tư Mã Nhuệ quả thật rất kỳ lạ. Nếu hắn đã nhìn ra vấn đề, hắn hỏi nàng nhất định sẽ nói thật.