Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 172



Lệ phi nhẹ nhàng gật gật đầu, “Mộ Dung Phong là cô nương tốt, đáng giá để yêu, nếu nhất định phải hỏi đã xảy ra chuyện gì, Lệ phi chỉ có thể thật có lỗi mà nói, có lẽ bí mật này ta sẽ mang theo xuống phần mộ, vì tiền đồ của Ô Mông quốc ta chết cũng không thể nói. Nếu cho ngươi cân nhắc giữa ta cùng một người, ta biết lợi thế của ta cũng không mạnh. Tuy rằng không thể hỏi chuyện trước kia, nhưng ta cũng không gây trở ngại để ngươi có thể một lần nữa bắt đầu.”

Ngoài cửa có người hỏi: “Lệ phi nương nương, ngài đang nói chuyện cùng ai vậy?”

Lệ phi tức giận nói: “Ta nói với chính mình, một nơi như vậy, trừ bỏ ta r thì chính là bóng dáng của ta, ta còn có thể nói chuyện cùng ai, nếu không ngươi tiến vào giúp ta nói chuyện, miễn cho ta buồn chết!”

Người ngoài cửa không hé răng nữa, Lệ phi hướng Tư Mã Nhuệ cười cười, nhẹ giọng nói: “Ngươi mau trở về đi thôi, nếu bị lão Thái Hậu phát hiện mạng nhỏ của ta nhất định khó giữ được.”

“Trẫm không nghĩ nơi này có thể giữ được ngươi, chỉ sợ là ngươi đã sớm sinh lòng muốn rời đi, ha ha, trẫm sẽ không quấy rầy ngươi, hy vọng ngươi ở chỗ này vui vẻ.” Tư Mã Nhuệ mỉm cười nói, trong ánh mắt có vẻ hiểu biết nhưng không nói.

Bỗng nhiên một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, ngọn nến trên bàn đột nhiên tắt lửa, phòng lập tức tối đen, mơ hồ có tiếng cười giây lát lướt qua. Người ngoài cửa lập tức xông vào phòng ốc, một lần nữa châm ánh nến lên, trong phòng chỉ có một mình Lệ phi im lặng nằm ở trên giường, trừ bỏ nàng không có ai khác. Thị vệ có chút xấu hổ cười cười, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Một hồi mưa thu, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống rất nhiều, sáng sớm, Mộ Dung Phong cuộn mình trong ổ chăn không muốn rời giường, như thế rất tốt, có thể thả lỏng tâm tình, thật giống như khi chính mình còn là Bạch Mẫn, có thể tùy theo chính mình tính tình.

Phòng bởi vì rất cao cho nên rất lạnh, lạnh đến mức nàng không muốn vươn tay, tình nguyện nằm ở trên giường ôm chăn mà ngủ như vậy.

“Tiểu thư, Yên Ngọc tỷ tỷ đến đây.” Xuân Liễu đi đến, trên mặt mang theo nét cười nói.

Mộ Dung Phong ôm chăn ngồi dậy, vẫn ở trên giường, cười hì hì nói: “Mau bảo nàng tiến vào, dù sao cũng không phải người ngoài, nếu nàng nhìn thấy cũng không sao.”

Yên Ngọc đi đến, cười nói: “Chủ tử, người thật sự là thoải mái, có thể ngủ lười như vậy. Có phải trong phòng càng ngày càng lạnh hay không, nô tỳ xem người cả người đều tránh ở trong chăn.”

“Đúng vậy nha!” Mộ Dung Phong mỉm cười nói, ở thời đại của Bạch Mẫn sau này có thể mở điều hòa, hoặc là có lẽ đã bật lò sưởi, nhưng đây là ở cổ đại ngàn năm trước, những thứ kia phải ngàn năm sau mới có thể phát minh ra, chỉ có ngẫm lại mà thôi, “Tối hôm qua vẫn tốt, sáng nay tỉnh lại nghe Xuân Liễu nói bên ngoài trời mưa, mới phát giác nhiệt độ lập tức thấp xuống vài độ, lạnh đến nỗi ta cũng không nguyện ý rời khỏi giường, vẫn là tránh ở trong chăn.”

“Hoàng Thượng biết, cho nên cố ý sai nô tỳ đưa đến than củi tốt cho người sưởi ấm, nói lãnh cung này không thể so với Hợp Ý Uyển, phải ủy khuất chủ tử một chút, bảo người tạm thời nhẫn nại qua mấy ngày nay.” Yên Ngọc mỉm cười nói, Mộ Dung Phong trên giường mặt mày vẫn đang thản nhiên yên tĩnh, không có chút gì là không chịu nổi.

“Thay ta cám ơn Hoàng Thượng.” Mộ Dung Phong vẻ mặt thản nhiên, không sợ hãi không vui mừng, cũng không oán không hận, chính là thản nhiên mỉm cười, thản nhiên nói.

Yên Ngọc khe khẽ thở dài trong lòng, không biết Hoàng Thượng khi nào mới có thể đón Mộ Dung Phong trở về, nơi này quả thật không thể so với Hợp Ý Uyển, mới mùa thu mà cũng đã lạnh như thế này, nếu trời đông giá rét đến thì phải ứng phó như thế nào?

Không tiện ở lại nơi này lâu, Yên Ngọc vội vàng rời đi, nếu ở lại lâu, tuy rằng vui vẻ một chút nhưng chỉ sợ sẽ khiến cho lão Thái Hậu hoài nghi, về sau còn muốn tới chỗ này có lẽ sẽ khó khăn, nay nàng còn muốn có thể không làm cho lão Thái Hậu hoài nghi, làm người truyền tin cho Hoàng Thượng cùng Mộ Dung Phong, khiến cho bọn họ có thể sớm khôi phục ân ái lúc trước.

Xuân Liễu đã đốt than củi lên, trong phòng dần dần có chút ấm áp, Mộ Dung Phong đứng lên rửa mặt chải đầu, nếm qua điểm tâm, bọc áo khoác thật dày, ngồi ở trước cửa sổ sao kinh Phật, ngẫu nhiên xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa phùn thanh thanh lọt vào tai, khiến cho trong lòng không tự chủ được mà an tĩnh lại.

Nhanh đã đến thời điểm giữa trưa, Xuân Liễu đột nhiên nghe được bên ngoài có người gõ cửa, nơi này tuy là lãnh cung nhưng xem ra vẫn không hề ít người tới chỗ này.

Mở cửa ra, đứng bên ngoài là Vương Bảo, Xuân Liễu lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, người này nguyên là thị vệ bên người đương kim Hoàng Thượng, sau lại được sai đến làm thị vệ cho Mạnh Uyển Lộ, bắt đầu từ lúc hắn nói chuyện với Mạnh Uyển Lộ với vẻ mặt ôn hoà, nàng liền chán ghét người này thật sâu.

Hắn có lẽ chính là một nô tài đủ tư cách, nhưng là cũng là một nô tài khiến người ta chán ghét.

“Chuyện gì?” Xuân Liễu xa cách hỏi.

Vương Bảo vẫn cố gắng duy trì mỉm cười, hắn chính là một nô tài, cũng biết mọi người cũng không thích Mạnh Uyển Lộ, nhưng Mạnh Uyển Lộ ở trong mắt hắn cũng thật đáng thương, nay thật vất vả một lần nữa về đến Hợp Ý Uyển, nhưng lại là người có khả năng được lựa chọn làm Hoàng hậu tương lai nhất, hắn cũng không muốn đắc tội.

Nhưng hắn cũng không dám đắc tội Xuân Liễu, nàng dù sao cũng là nha đầu bên người phi tử mà Tư Mã Nhuệ từng sủng ái nhất – Mộ Dung Phong, khó nói trước Mộ Dung Phong có thể một lần nữa đạt được Hoàng Thượng niềm vui hay không, huống hồ, Mộ Dung Phong cũng thật sự là một chủ tử rất tốt, ít nhất sẽ không phát hỏa, Mạnh phi tuy cũng tốt nhưng tính tình lại rất cương liệt, có đôi khi nóng giận thật đúng là dọa người.

“Mạnh phi thỉnh Mộ Dung phi đi qua nói chuyện.” Vương Bảo mỉm cười nói.

“Tiểu thư nay chính là đang vội vàng sao kinh Phật, đây là do Hoàng Thượng phân phó, chúng ta ai cũng không trì hoãn được, nếu không có chuyện lớn gì, phiền toái ngươi nói cho Mạnh cô nương một tiếng, nay không có phương tiện đi qua nói chuyện, nếu nàng có việc vậy mời nàng tới chỗ này đi.” Xuân Liễu lạnh lùng nói, đi theo Mộ Dung Phong ở lãnh cung, tính tình của nàng cũng mạnh mẽ lên rất nhiều.

Vương Bảo sửng sốt, đành phải đề cao thanh âm một chút, nói với người bên trong: “Mộ Dung phi, nô tài Vương Bảo phụng theo sự phân phó của Mạnh phi, đến thỉnh Mộ Dung Phong đi Hợp Ý Uyển nói chuyện.”

“Đã biết.” Mộ Dung Phong từ trong phòng đi ra, nhìn Vương Bảo, ý cười thản nhiên, đột nhiên nhớ tới một câu, không biết là tại thời điểm nào nghe ai nói, hình như là nói Tần Cối còn có ba bằng hữu*, tuy nói Mạnh Uyển Lộ kia không được mọi người thích, nhưng còn có một Vương Bảo đối với nàng trung tâm, có đôi khi người xem người thật sự là kì quái, xem vừa mắt thì như thế nào đều tốt, xem không hợp lại như thế nào cũng không tốt. “Ngươi chờ một lát, ta chuẩn bị theo ngươi đi.”

“Tiểu thư…” Xuân Liễu thực lo lắng, không hiểu được Mạnh Uyển Lộ kia lại sinh ra chuyện gì, chỉ sợ là muốn làm khó Mộ Dung Phong, nàng ta cũng không phải là một nữ nhân hiền lành gì.

“Không có việc gì, muốn đến cũng phải đến, tránh cũng không tránh khỏi, nàng cũng không thể lấy mạng của ta, nhiều nhất là xả ra oán khí trong lòng mà thôi, không có chuyện gì, ta đi rồi sẽ trở về.” Mộ Dung Phong thản nhiên nói.

Vương Bảo không dám lên tiếng, thực ra Mạnh Uyển Lộ cũng không nói mời Mộ Dung Phong đến nói chuyện, Mạnh Uyển Lộ nói là, “Đem người kia tới gặp ta!” Chính là, hắn cảm thấy vẫn là không cần nói như vậy, Mộ Dung Phong là một chủ tử cứng mềm đều không ăn, nếu thật sự đắc tội, thật đúng là không dám xác định Hoàng Thượng sẽ hướng về vị nào trong hai người các nàng.

* Tần Cối, tên hiệu là Hội Chi (1090-1155), là một thừa tướng của nhà Tống ở Trung Quốc, người được dân Trung Quốc xem như một Hán gian do đã góp phần hành hình danh tướng trung nghĩa là Nhạc Phi, cũng như triệt hạ các tướng lĩnh nhà Tống yêu nước muốn bắc phạt khôi phục giang sơn bị nhà Kim xâm chiếm. (~ ý nói Tần Cối là người xấu như vậy còn có ba người bằng hữu chứ không phải bị tất cả mọi người xa lánh, huống hồ là Mạnh Uyển Lộ ~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.