Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 173



Hợp Ý Uyển, nay lại đến, có lẽ chỉ là người xa lạ, là người ngoài, chính là người ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, nơi này đã không còn là chỗ nghỉ tạm của chính mình nữa.

Lúc Tư Mã Nhuệ bảo nàng đến nàng cũng chưa từng có cảm xúc như vậy, kỳ thật biết lúc này đây không phải “nói chuyện” đơn giản như vậy, chính là không thể không đến. Mạnh Uyển Lộ là một người nàng phải đối mặt, cũng giống như nàng, Mạnh Uyển Lộ cũng là phi tử của Tư Mã Nhuệ, cũng chính là đương kim Hoàng Thượng, lại nói tiếp, hai người giao phong chỉ là chuyện sớm muộn, nay đến đây nàng sẽ chuẩn bị tinh thần đối mặt.

May mắn là trong phủ còn có Yên Ngọc, có nàng ở đây sẽ có thêm nhiều phần kiên định.

Tại nơi này, không có bằng hữu, không ai có thể giúp nàng, người duy nhất có thể tin cậy là Tư Mã Nhuệ lại trở nên kỳ kỳ quái quái, thái độ cũng khi tốt khi xấu, không rõ hắn rốt cuộc là yêu nàng hay là hận nàng?! Nếu không phải trong lòng yêu hắn, nàng thật sự là không thể tiếp tục kiên trì, chỉ sợ đã sớm buông tha, nhưng nàng đã đến đây, trên đời này không có thuốc hối hận, không ai bức nàng, là chính nàng lựa chọn, lúc ấy lão nam nhân gầy kia đã khuyên nàng không cần tham luyến cái gọi là Đại Hưng vương triều này, hy vọng nàng có thể lựa chọn sinh hoạt tại hiện đại cùng Đoạn Chi Sơn. Là chính mình không bỏ xuống được Tư Mã Nhuệ, là Tư Mã Nhuệ làm cho nàng có dũng khí tại cái triều đại này sinh sống, chính là, làm một nữ tử đối mặt với tương lai không thể biết trước, nàng thật sự là không biết chính mình có thể duy trì kiên cường được bao lâu.

Bất luận như thế nào, nàng đều phải đối mặt với sự thật chính mình đã lựa chọn.

Mạnh Uyển Lộ lẳng lặng ngồi ở trong tiền thính chờ Mộ Dung Phong, biểu tình của nàng lạnh như băng, trong đầu là cáu giận thật sâu, Mộ Dung Phong này, vì sao lại giống âm hồn không tiêu tan như thế? Người đã đến lãnh cung, lại vẫn đang có thể chiếm được tâm tư của Hoàng Thượng, tuy rằng ở bên ngoài nhìn không ra Hoàng Thượng đối với Mộ Dung Phong có lưu luyến cùng vướng bận gì, nhưng xuất phát từ trực giác của một nữ nhân, nàng cảm thấy trong lòng Tư Mã Nhuệ thủy chung vẫn có bóng dáng Mộ Dung Phong, dấu vết kia quá sâu, căn bản là lau không đi. Cho dù Mộ Dung Phong phạm tội ác tày trời cũng không có biện pháp làm cho Hoàng Thượng thật sự từ nay về sau quên nàng.

Nàng không thể quên sự nhục nhã một đêm kia, một đêm kia Hoàng Thượng muốn sủng hạnh nàng, nàng đã mong chờ hưng phấn ra sao, rốt cục cũng chờ mây tan lại thấy trăng sáng, nhưng…nàng không muốn nhớ tới một đêm kia, chính mình thật đáng thương cùng hổ thẹn, thật giống như một đứa ngốc bị người ta dẫn đi ra từ trong phòng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thế nhưng lại không thể tới gần thân thể của nàng, thân thể của nàng như thế nào lại làm cho Hoàng Thượng phản cảm như thế, chẳng lẽ…nhưng Hoàng Thượng không phải đã từng sủng hạnh Mộ Dung Phong sao?

Lạnh lùng nhìn Mộ Dung Phong đi đến, hôm nay Hoàng Thượng có chuyện quan trọng trong triều phải xử lý, Yên Ngọc lại bị nàng phái đi đến chỗ lão Thái hậu nương nương tặng đồ, nhất thời cũng chưa về ngay được, nàng rốt cục có thể tính toán nợ nần cùng nữ nhân này.

Mấy ngày không thấy, Mộ Dung Phong thoạt nhìn gầy yếu một chút, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ. Cho dù là trong lòng cáu giận nữ nhân này, nhưng Mạnh Uyển Lộ không thừa nhận cũng không được, đó là một nữ tử hấp dẫn người khác, có dung nhan xinh đẹp, khí chất tao nhã, cách nói năng ôn hòa….Nhưng càng như vậy nàng càng căm tức, cũng may ông trời có mắt, Mộ Dung Phong có một phụ thân phạm vào tội không thể tha thứ, khiến cho lão Thái hậu cùng Hoàng Thượng đem nàng đẩy đến lãnh cung, các tỷ tỷ cùng huynh trưởng của nàng cũng một đám nghèo túng, nay rốt cục chính mình lại đã trở lại.

Nàng nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong, ánh mắt lạnh lùng tựa như đao, từng đao hạ xuống ở trên người Mộ Dung Phong, tựa hồ như là ánh mắt có thể khiến Mộ Dung Phong khắp cả người đều là thương tích.

Hạ Hà khẽ hừ nhẹ một tiếng, đứng ở một bên, nếu không phải Mạnh Uyển Lộ còn không có hé răng, nàng đã sớm xông lên đi trừng trị Mộ Dung Phong, hủy khuôn mặt kia, xem Hoàng Thượng có còn thích nữ nhân này nữa hay không. Nếu nói là hồ ly tinh, Mộ Dung Phong này thấy thế nào cũng không giống, nhưng có nàng thì không có chính mình chủ tử, có chính mình chủ tử sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân này tồn tại, nói ngắn lại một câu, liền theo như lời Mạnh lão phu nhân: Phương pháp duy nhất, chính là trừ bỏ nữ nhân này!

“Mộ Dung Phong, hôm nay ở nơi này của ta, không cần hy vọng có người có thể cứu được ngươi.” Mạnh Uyển Lộ lạnh lùng nói, “Hôm nay Hoàng Thượng có việc trong triều, nha đầu Yên Ngọc kia lại bị ta phái đi đến chỗ lão Thái hậu nương nương làm việc, nhất thời cũng chưa về ngay, nay không ai có thể cứu ngươi. Nếu nói người ngươi quen biết, người trong Hợp Ý Uyển này có lẽ ngươi đều biết, nhưng bọn họ đều là nô tài, không ai dám xuất đầu bảo vệ cho ngươi, chỉ có Vương Bảo nhưng nay cũng đã là thị vệ của ta, tự nhiên hắn sẽ không suy nghĩ cho ngươi. Hôm nay, hai người chúng ta phải tính toán nợ nần của chúng ta cho rõ ràng mới được.”

Mộ Dung Phong trong lòng nao nao nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như cũ, sợ hãi có thể như thế nào? Không bằng tùy như vậy đi thôi, nếu nhất định phải chết ở chỗ này cũng chỉ có thể chấp nhận.

Nàng không nói lời nào, chính là thản nhiên cười.

Mạnh Uyển Lộ ngồi ở kia, cũng không có đề nghị làm cho Mộ Dung Phong ngồi xuống, ngược lại là đem chén trà trên bàn ném xuống đất, thản nhiên nói: “Nay ngươi là tội thần chi nữ, ta chỉ cần nói với Hoàng Thượng, ta hảo ý mời ngươi đến Hợp Ý Uyển để hai tỷ muội trò chuyện, đem hiểu lầm trước kia giải thích rõ ràng, nhưng ngươi không chỉ không biết ơn, còn khóc lóc om sòm tại nơi này của ta, đánh vỡ nát chén trà lão Thái hậu nương nương ban cho ta, cố ý thị uy với ta, nói chút lời nói vô lễ. Sau đó…”

Hạ Hà đóng cửa phòng lại, ánh sáng bên trong đột nhiên ảm đạm đi rất nhiều, có một loại tối tăm nói không nên lời.

Mộ Dung Phong biết, muốn tới thì trốn cũng không thoát, chính là im lặng đứng, bất luận phát sinh cái gì, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình cúi đầu cầu xin Mạnh Uyển Lộ tha thứ để tránh cho da thịt khổ. Trên ti vi cùng trong sách đã xem thấy được rất nhiều sự tàn nhẫn trong hoàng cung, trong lòng Mạnh Uyển Lộ này tất cả đều là cáu giận, sao có thể dễ dàng buông tha nàng? Nếu nàng ta nhất định phải như thế thì cứ để cho nàng ta như thế đi!

Thời điểm roi thứ nhất của Hạ Hà đánh xuống, Mộ Dung Phong cũng không hề động, không phải không đau mà là không thể đau, nàng lẳng lặng nhìn Hạ Hà, nô tỳ này là người của Mạnh Uyển Lộ, làm như thế là vì Hạ Hà trung tâm với chủ, có lẽ không xem là sai, nếu đổi lại là Xuân Liễu, có lẽ cũng sẽ vì nàng như thế. Nhưng trên vai trên lưng vết roi như có lửa, làm cho nàng hơi hơi có chút run run, chính là vẫn bất động như cũ, chịu đựng roi thứ hai, thứ ba hạ xuống….

Mộ Dung Phong bất động, không né, không tránh, không phản kháng, làm cho Hạ Hà đột nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, roi trong tay cũng dùng tới càng nhiều khí lực, trong lòng lại run run, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống. Nàng muốn cho roi rơi xuống ở trên mặt Mộ Dung Phong, lại thủy chung không dám nhìn vào ánh mắt trong vắt kia, sáng ngời như vậy thâm thúy như vậy, giống như bầu trời đêm, giống như biển lớn, xem không thấy đáy.

Dần dần cảm thấy có chút chống đỡ hết nổi, Mộ Dung Phong thấy thân thể giống như bị nướng trong lửa, nóng cháy, choáng váng, hô hấp có chút suy yếu. Nhưng nàng vẫn đứng như cũ, lẳng lặng đứng, nàng đem tất cả khí lực đều đặt ở hai chân, chống đỡ thân thể của chính mình không ngã xuống.

Mạnh Uyển Lộ thật sự phát hỏa, nữ nhân này như thế nào có thể như vậy?! Nàng buồn bực đem những thứ trên bàn lập tức đẩy hết xuống đất, nghe thanh âm đổ vỡ, Hạ Hà giật mình ngơ ngác nhìn Mạnh Uyển Lộ.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi như thế nào có thể như vậy!” Mạnh Uyển Lộ oán hận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.