Lão Thái hậu đứng ở một bên lẳng lặng nhìn cũng thấy đau lòng, đây chắc là chuyện tốt nha đầu Mạnh Uyển Lộ kia làm, Mạnh Uyển Lộ này làm việc cũng sốt ruột quá đi, chẳng lẽ thời gian một năm cũng đợi không được sao? Chỉ cần thời gian một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày là có thể có được Hoàng Thượng, lại cố tình gấp gáp nhất thời vào lúc này.
Yên Ngọc nói: “Hoàng Thượng, Xuân Liễu đã đến đây.”
“Để cho Xuân Liễu mang Mộ Dung Phong trở về, trên đường cẩn thận một chút.” Tư Mã Nhuệ nhẹ giọng nói, “Phái nhiều người nâng nàng trở về, trên đường cẩn thận không được xóc nảy nàng.”
“Hoàng Thượng, còn muốn đưa trở về sao?” Yên Ngọc bất an nói, “Chỗ đó thực lạnh lùng, sợ là về đó không thể chiếu cố cho tốt.”
Tư Mã Nhuệ cái gì cũng không nói, có chút mệt mỏi khoát tay áo, thản nhiên nói: “Cứ như vậy đi, nàng dù sao cũng là tội thần chi nữ, nếu đã bị biếm đến lãnh cung cũng chỉ có thể ở lãnh cung. Nay thương thế đã xử lí tốt, nên trở về đi thôi.”
Lão Thái hậu đứng ở một bên nhìn, trong lòng còn cảm thấy được an ủi, bất luận như thế nào dược của Lệ phi vẫn là tốt, tuy rằng Mộ Dung Phong bị thương thành như thế này nhưng Tư Mã Nhuệ biểu hiện bình thản như thế, vẫn là làm cho nàng yên tâm, tối thiểu Tư Mã Nhuệ sẽ không vì nữ nhân này mà buông tha ngôi vị hoàng đế.
“Tổ mẫu, người đi về trước đi, sự tình nơi này đã xử lý tốt, Lệ phi có thể cùng người trở về. Tiểu Đức tử, đưa tổ mẫu về Bình Dương cung.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên nói, “Yên Ngọc, giúp đỡ Xuân Liễu chăm sóc Mộ Dung Phong, chuẩn bị một chiếc nhuyễn kiệu đưa nàng trở về.”
Lão Thái hậu cùng Lệ phi cùng nhau ly khai, trên đường lão Thái hậu vẫn không có hé răng, tiếng thở dài lẳng lặng nuốt trở vào, nàng không phải không đau lòng cho Mộ Dung Phong, nhưng thật sự có một số chuyện chỉ đơn thuần thương hại không giải quyết được vấn đề. “Lệ phi, xem ra ngươi thực sự không có gạt ta, thuốc này quả thật hữu dụng.”
Lệ phi khe khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Chính là đáng thương cho Mộ Dung Phong, nữ tử nhu nhược bất lực, không tranh giành với ai như vậy, thế nhưng cũng bị khi dễ thành như thế.”
Lão Thái hậu cùng Lệ phi vừa đi, Tư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong vẫn im lặng ở trong trạng thái hôn mê như cũ, nói với Yên Ngọc: “Đi đem Mạnh Uyển Lộ cùng Hạ Hà đến đây.”
Xuân Liễu lẳng lặng thu dọn quần áo dính vết máu của Mộ Dung Phong, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, trong lòng thật sự là oán hận Tư Mã Nhuệ, nếu không thích cũng không cần phải đối đãi như thế, chẳng lẽ muốn đánh liền đánh, lại còn cho người đánh khiến người người đến chế giễu như thế! Tuy rằng không biết sự tình phát sinh như thế nào, nhưng nàng biết là Mạnh Uyển Lộ sai Vương Bảo đến mời, nay gặp chuyện không may đương nhiên bọn họ không thoát được can hệ, không cần đoán cũng biết tiểu thư bị đánh nhất định là do Mạnh Uyển Lộ.
“Xuân Liễu, Mộ Dung Phong vì sao lại đến nơi này?” Tư Mã Nhuệ lẳng lặng hỏi.
“Là Mạnh phi của ngài sai Vương Bảo tự mình đi mời đến, nói là Mạnh phi muốn mời tiểu thư tới chỗ này nói chuyện, tiểu thư làm sao có thể nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như thế.” Xuân Liễu thấp giọng mang theo oán khí nói, “Hoàng Thượng, ngài nếu không thích tiểu thư vậy ngài liền khiến cho tiểu thư qua những ngày yên lặng, làm cho nàng có thể ở trong lãnh cung yên lặng mà qua ngày đi. Nay đã bị đánh như thế, ngài thế nhưng còn làm cho đánh khiến người người đến chế giễu, ngài chẳng lẽ thật sự một chút cũng không để ý đến trước kia ngài tưởng niệm tiểu thư như thế nào sao? Thời điểm tiểu thư mất tích, ngài lúc đó chẳng phải thương tâm tuyệt vọng đến thống khổ sao?”
Tư Mã Nhuệ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong nằm ở trên giường.
Yên Ngọc từ bên ngoài tiến vào, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, đã mang Mạnh phi, Hạ Hà đến.”
“Để cho các nàng tiến vào.” Tư Mã Nhuệ bình thản nói.
Mạnh Uyển Lộ cùng Hạ Hà đi đến.
“Vì cái gì muốn ở sau lưng trẫm mà đánh nàng?” Biểu tình của Tư Mã Nhuệ thật bình tĩnh giống như đang hỏi thời tiết bên ngoài là tốt hay là xấu, bình thản không nghe ra bất kì cảm tình gì.
Mạnh Uyển Lộ mắt rưng rưng nói: “Hoàng Thượng, ngài nhất định phải minh giám. Uyển Lộ nguyên bản chính là muốn mời Mộ Dung Phong tới đây uống trà nói chuyện, hóa giải mâu thuẫn trước kia của chúng ta, cũng không có ý tứ gì khác, nhưng Mộ Dung Phong này thế nhưng trước mặt Uyển Lộ lại dám chỉ trích lão Thái hậu nương nương cùng ngài, nói lão Thái hậu nương nương ngoan độc ích kỷ như thế nào, nói ngài bạc tình bạc nghĩa như thế nào, Uyển Lộ nghe rất khổ sở liền cùng nàng tranh cãi, không nghĩ tới nàng thế nhưng lại đánh vỡ nát chén trà lão Thái hậu nương nương ban cho Uyển Lộ, Hạ Hà khuyên can nhưng nàng ta lại động thủ đánh Hạ Hà, ngài trước kia cũng thấy qua nàng động thủ đánh Hạ Hà rồi, sau đó còn muốn đánh Uyển Lộ, cũng là Hạ Hà nóng vội hộ chủ, hai người liền động thủ…”
Tư Mã Nhuệ chính là im lặng nhìn Mạnh Uyển Lộ, thản nhiên nói: “Nàng là phi tử của trẫm, hai người các ngươi trước nay vẫn là cùng ngồi cùng ăn, làm gì phải như thế? Cho dù nàng phạm sai, muốn xử phạt của nàng cũng là trẫm mà không phải ngươi, ngươi cũng dám ở sau lưng trẫm đánh nàng, nhưng lại còn khiến một nô tài động thủ. Trẫm như thế nào tha cho ngươi?… Xuân Liễu, Mẫn Phong cư của các ngươi không có thị vệ, nay trẫm phái một người cho ngươi, mang theo Mạnh phi đi đến chỗ các ngươi, ngươi vừa mới rửa sạch miệng vết thương cũng thấy tiểu thư nhà ngươi bị thương như thế nào, nay mang Mạnh phi này đi, Hạ Hà đánh như thế nào ngươi liền đánh lại như thế cho trẫm, vừa mới trẫm đã bảo Lệ phi để lại chút dược, sau nửa canh giờ trẫm tự nhiên sẽ phái người đi tiếp Mạnh phi trở về. Yên Ngọc, mang roi mà Hạ Hà dùng để đánh Mộ Dung Phong đến giao cho Xuân Liễu.”
Thanh âm của Tư Mã Nhuệ bình tĩnh không một chút gợn sóng, lại nghe khiến người ta sởn tóc gáy. Hắn nói bình thản như thế, nhưng lại an bài khiến người ta hoảng sợ như thế!
Tất cả mọi người đều nghĩ chính mình đã nghe lầm, nghĩ rằng Tư Mã Nhuệ đang nói giỡn.
Mạnh Uyển Lộ sai Vương Bảo đi mời Mộ Dung Phong đến Hợp Ý Uyển, sau đó đóng cửa lại để cho Hạ Hà động thủ đánh Mộ Dung phong. Nay Hoàng Thượng phái một vị thị vệ cho Mộ Dung Phong, sau đó đưa Mạnh Uyển Lộ đến Mẫn Phong cư, hơn nữa còn làm cho Xuân Liễu chiếu theo bộ dáng của Hạ Hà, Hạ Hà đánh Mộ Dung Phong như thế nào, Xuân Liễu liền đánh lại ở trên người Mạnh Uyển Lộ như thế!
Biện pháp này nghe đúng là thật lãnh khốc vô tình.
Yên Ngọc nhẹ giọng nói với Xuân Liễu: “Trở về chớ kinh động đến chủ tử, nếu nàng tỉnh lại chỉ sợ sẽ không cho phép muội đánh người, chủ tử thiện tâm như vậy chỉ sợ là sẽ tạm tha. Nhưng là đây là do Hoàng Thượng phân phó, nếu muội không làm chính là cãi lại thánh chỉ. Lời nói của Hoàng Thượng chính là miệng vàng lời ngọc, muội chỉ có thể nghe chứ không thể phản đối. Hơn nữa, Hạ Hà là kẻ có võ công trong người, lúc xuống tay tự nhiên sẽ nặng hơn một chút so với người thường, muội nhớ rõ đánh nhiều thêm vài cái thay ta giải hận!”
Hạ Hà trong lòng kinh hoàng, không biết nên đi báo cho cho Mạnh lão thái thái như thế nào mới tốt, nay người có thể cứu được chủ tử chỉ sợ chỉ có Mạnh lão thái thái mà thôi.
Mạnh Uyển Lộ lại kinh hãi, tại sao có thể như vậy? Nàng nhìn Tư Mã Nhuệ, run giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài thế nhưng lại làm ột nô tài đến đánh Uyển Lộ, Uyển Lộ là phi tử của ngài mà? Là Hoàng hậu tương lai của Đại Hưng vương triều, ngài thế nhưng, thế nhưng…”
“Trẫm thế nhưng cái gì?” Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói, “Ngươi không phải đã làm ột nô tài đánh Mộ Dung phi của trẫm sao? Chẳng lẽ phi tử của trẫm chỉ có một mình ngươi sao? Hoàng hậu tương lai của Đại Hưng vương triều? Ai nói cho ngươi? Trẫm tuy rằng là đương kim Hoàng Thượng, nhưng cũng không nói ngươi chính là Hoàng hậu của trẫm, nữ tử không biết khiêm nhượng bao dung như thế, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ? Vẫn là thôi đi. Được sủng mà kiêu như thế là trẫm phiền chán nhất. Xuân Liễu, trẫm phân phó như thế nào ngươi đã nghe được rõ ràng, nếu làm không tốt đừng trách trẫm cho ngươi một cái tội danh kháng chỉ không tôn.”
Xuân Liễu cung kính nói: “Nô tỳ đã nghe được thật rõ, nhất định sẽ hoàn thành chuyện Hoàng Thượng phân phó!”