Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 21



Mộ Dung Phong nhướng mày, có phần tức giận nói: “Đúng vậy, ngươi nói không sai, hắn quả thật đã đắc tội ta, vì hắn quá tốt bụng ấy, hệt như ngươi, đã để ý tới Mộ Dung Tuyết, hơn nữa chỉ có hơn chứ không kém. Tốt lắm, để cho Mộ Dung Tuyết ở lại nơi mà chỉ có hoàng hậu cùng ái phi của hắn được ở là Noãn Ngọc Các, lấy danh nghĩa là: Mộ Dung Tuyết vừa mới bị cảm phong hàn, thầy thuốc bên ngoài không bằng ngự y trong hoàng cung y thuật inh, kỳ thật, chẳng qua là để gần mình cho tiện bề để mắt cẩn thận, tránh bị người ta rước đi mất, hai người các ngươi không hổ là phụ tử, thật khiến cho ta mở rộng tầm mắt.”

“Thật sao?” – Tư Mã Nhuệ thoạt đầu sửng sốt, liền đó cười lạnh một tiếng, giọng nói đều đều không mang tí cảm tình nào – “Hắn là Hoàng đế, hắn có quyền này, hắn thích ai thì sẽ làm mọi cách để có được người đó, năm đó hắn theo đuổi mẫu hậu ta cũng như thế, huống chi Mộ Dung Tuyết là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, Đại Hưng vương triều đệ nhất mỹ nữ, ai thấy cũng thích, hắn là nam nhân bình thường, đương nhiên cũng không ngoại lệ, đây cũng là chuyện tốt mà, không cần lo Tư Mã Nhuệ ta có ý với nàng, gả cho đương triều vua một nước không phải càng lý tưởng sao?”

Mộ Dung Phong khẽ hừ nhẹ một tiếng – “Cái đạo lý gì thế! Hoàng thượng không tự ngẫm lại bản thân đi, bên người đã có bao nhiêu nữ tử xinh đẹp xuất chúng rồi, năm mươi tuổi còn muốn nạp một tiểu cô nương mười lăm tuổi làm phi, thật sự là cố ý tạo đề tài cho bàn dân thiên hạ, nếu nạp Mộ Dung Tuyết thật, e là Đại Hưng vương triều sẽ có một khoảng thời gian dài không thiếu đề tài cho người ta chuyện phiếm trà dư tửu hậu rồi.”

“Là muội muội ngươi cố tình câu dẫn phụ hoàng ta trước ấy” – Tư Mã Nhuệ tà tà cười – “Trang phục bắt mắt như thế, lại còn biểu hiện thẹn thùng động lòng người, nếu phụ hoàng ta không để ý tới nàng thì cũng thật uổng cho biểu hiện của nàng hôm nay. Ngươi cũng rất xinh đẹp, nhưng phụ hoàng ta lại không để ý tới ngươi. Ai, nói thật, Mộ Dung Phong, ta cảm thấy ngươi so ra cũng chẳng kém Mộ Dung Tuyết, vì sao mà nhà các ngươi chỉ có muội muội này nổi danh nhất mà chẳng ai chú ý đến ngươi nhỉ?” (Juu: Phong tỷ biết thế quái nào đc., ca phải hỏi lại mình chứ, sao lúc đầu k để ý Phong tỷ ấy =.=”)

Mộ Dung Phong cười, Tư Mã Nhuệ này đổi đề tài đúng là nhanh thật, đối với chuyện Hoàng thượng có ý nạp Mộ Dung Tuyết làm phi, dường như hắn cũng chẳng quan tâm nhiều cho lắm – “Ngươi khen ta hay là hại ta thế, ta tốt xấu cũng là phi tử của Tư Mã Nhuệ ngươi, nếu phụ thân ngươi mà có ý với phi tử của con đẻ mình như ngươi nói, thì e đã là một hôn quân rồi, tru di cả đám rồi. Cho dù Tư Mã Nhuệ ngươi đối với ta chẳng có nửa điểm thương tiếc, chỉ e có giết ta đi cũng chẳng giúp phụ thân ngươi hết ô danh.”

“Mộ Dung Thiên vì chuyện ấy mà khóc sao?” – Tư Mã Nhuệ trong lòng ngẩn ra, thái độ xử lý sự tình của Mộ Dung Phong này thật khiến cho hắn quan tâm – “Nếu phụ hoàng ta đối với Mộ Dung Tuyết có ý như ngươi nói, cả Đại Hưng vương triều không ai có thể ngăn cản hắn được. Hắn là người không đạt mục đích thề không từ bỏ.”

Mộ Dung Phong hơi hơi ngây ra một chút, thở dài một cái, lẳng lặng nói – “Thực ra ta cũng không lo Hoàng thượng, mà lo nhiều về Mộ Dung Tuyết kia, chúng ta lo nàng có lẽ sẽ trái với tưởng tượng, sẽ dễ dàng đón nhận Hoàng thượng. Dù sao, hoàng thượng tuy rằng đã gần năm mươi, nhưng phong thái vẫn oai hùng chẳng kém trước kia, hơn nữa trải qua nhiều năm chính đàn ma luyện (Juu: được tôi luyện ở chính trường ấy =.=”), thực sự là một người đàn ông thành thục trưởng thành, có tiền có quyền có lòng mà lại ôn nhu, biết thương hương tiếc ngọc, đối với Mộ Dung Tuyết ngây ngô mà nói, thật đúng là một cám dỗ lớn lao, e rằng nàng không cảm nhận được điều không ổn, trái lại còn cho rằng Hoàng thượng là người đáng để phó thác trọn đời. Ít ra còn tốt hơn gả ột gã thái tử “bất hảo không chịu được” như ngươi.”

Tư Mã Nhuệ lăm lăm nhìn Mộ Dung Phong – “Ngươi thật sự là Mộ Dung Phong sao? Ngươi thực sự là Mộ Dung vương phủ tam tiểu thư không hề nổi bật sao? Ta thật là nghi ngờ đó.”

Mộ Dung Phong ngáp một cái, uể oải nói – “Ta mệt rồi, mấy ngày nay tàu xe mệt nhọc, ta muốn ngủ một giấc thật đã. Tư Mã Nhuệ, cho phép thái tử phi của ngài đi nghỉ trước nhé, về phần Tứ thái tử ngài, đây là nhà của ngài, ngài cứ thoải mái đi nhé.” (Juu: chả biết ai là chủ nhà nữa nhở ;]])

Tư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong, trên mặt hiện lên một tia cười xấu xa – “Ngươi cũng biết ngươi là phi tử của ta cơ đấy, có phải cũng nên giúp chồng tắm rửa thay quần áo không nhỉ?”

“Hừ” – Mộ Dung Phong đứng lên, cười với Tư Mã Nhuệ, cười đến sáng lạn vô cùng, cười đến xinh đẹp động lòng người, mà cũng cười đến vô tâm vô phế, cười đến mức Tư Mã Nhuệ trong lòng có điểm sợ hãi – “Cho ngươi hay, ngươi nghĩ kim bài Thái hậu ban cho chỉ để dọa người thôi sao, hơn nữa ta còn có ý chỉ của Thái hậu trong tay, Tư Mã Nhuệ, trừ phi ngươi thực sự yêu thương ta, nếu không hết thảy không bàn nữa, Thái hậu cũng đồng ý rồi. Xin lỗi không phụng bồi, ngài tự mình tắm rửa thay quần áo đi, dù sao phủ tứ thái tử này cũng chẳng thiếu phòng, ngài cứ chọn bừa một cái đi.”

Tư Mã Nhuệ cười lanh lảnh một tiếng, chợt lắc mình một cái, người đã đứng trước mặt Mộ Dung Phong, đôi mắt hoa đào một màu xuân thủy – “Tốt, Tư Mã Nhuệ ta còn chưa bao giờ yêu thương bất kỳ ai. Để xem ngươi có đủ mị lực khiến ta yêu thương ngươi hay không.”

Khoảng cách gần như thế, khi Tư Mã Nhuệ nói, hơi thở nhẹ nhàng trào qua khuôn mặt Mộ Dung Phong, mang theo mấy phần hương rượu thơm ngát, tuy rằng trong lòng Mộ Dung Phong không có tình cảm gì với Tư Mã Nhuệ, nhưng hai má không tự chủ được vẫn đỏ bừng, nhẹ nhàng lắc mình chạy đi, trong gió truyền lại một câu nói trêu chọc, mang theo tiếng cười ẩn hiện.

“Tư Mã Nhuệ, ngươi vẫn chưa hỏi ta có yêu ngươi hay không đấy. Trò chơi này vẫn là không nên chơi, nếu không cả hai ta đều là kẻ thua.” (Juu: đọc câu này tự dưng nhớ đến “Anh có thích nước Mỹ không” ~ buồn buồn ~)

Tư Mã Nhuệ đứng một chỗ, trên mặt bất tri bất giác hiện lên nụ cười, Mộ Dung Phong này thật đúng là thú vị, có lẽ Bạch Mẫn thực sự chính là nàng, có lẽ là nữ phẫn nam trang, mà cho dù Bạch Mẫn có phải là do nàng cải trang hay không, ít nhất, Mộ Dung Phong này cũng là nữ nhân đáng để hắn bỏ chút tâm tư. (Juu: có mà bỏ tất tật tâm tư ấy =]])

Về phần Mộ Dung Tuyết, phụ hoàng vốn không phải người chung tình, cô đơn, mẫu hậu cũng đã sớm quen rồi, hai người từng quấn quýt si mê, nay tương kính như tân, có một số việc, thật sự là không thể so đo. Mộ Dung Tuyết là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp như vậy, đối với phụ hoàng mà nói, là một cám dỗ không thể chống cự được, chuyện này cũng không ngoài dự đoán. Chỉ là đột nhiên nghĩ tới mẫu hậu, Tư Mã Nhuệ trong lòng đau xót, mi mắt hạ xuống, che dấu u sầu hiện trên khuôn mặt.

Đêm thu chậm rãi trôi, trời thu mát mẻ như nước, lần đầu tiên Tư Mã Nhuệ cảm thấy phủ thái tử của mình đáng để hắn lưu lại. Hắn nhìn về phía phòng Mộ Dung Phong đang nghỉ ngơi, nơi vốn là hỉ phòng hôm trước của hắn và nàng, mà luyến tiếc đêm đầu tiên ấy, hắn dường như chưa bước vào phòng nửa bước, Mộ Dung Phong không khóc không nháo, im lặng tồn tại, nay, nhìn ánh nến trong phòng mơ hồ lay động, trong lòng hắn bỗng dâng lên một niềm ấm áp kỳ lạ, đôi môi thoáng hiện nụ cười, lại có vài phần hạnh phúc mãn nguyện trong lòng.

“Gia, đêm đã khuya, tạm nghỉ đi” – Vương Bảo lẳng lặng đứng đằng sau Tư Mã Nhuệ, nhỏ giọng nói.

Hôm nay, ngoài dự đoán của mọi người, Tư Mã Nhuệ và Mộ Dung Phong không hề cãi nhau hay đùa giỡn, trái lại cùng nhau ăn cơm, nói chuyện dường như còn rất vui vẻ, càng lạ hơn nữa, đêm nay, Tư Mã Nhuệ không rời phủ tứ thái tử mà đi ra ngoài qua đêm, bao lâu nây, Tứ thái tử đâu có qua đêm tại phủ, mọi người đều thấy vô cùng kỳ quái, nhưng trong lòng rất yên tâm, Mộ Dung Phong là một thái tử phi rất tuyệt vời, nhân tâm trạch hậu, thể tuất hạ nhân, không bị Tư Mã Nhuệ trách phạt, mọi người thật rất vui mừng.

Tư Mã Nhuệ nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, gật gật đầu – “Vương Bảo, ngươi xem ánh trăng ngoài kia có phải rất đẹp không. Hóa ra ở nơi này cũng có thể nhìn thấy ánh trăng xinh đẹp đến thế.” (Juu: iêu nhìn gì chả thấy đẹp ;]])

Vương Bảo nửa hiểu nửa không cũng gật đầu, không rõ Tứ thái tử đang nói cái gì, nhưng có thể khẳng định một điều, hôm nay tâm tình của hắn rất tốt.

“Nàng nghỉ rồi sao?”

“Thái tử phi sớm đã nghỉ ngơi, chắc là mệt mỏi lắm, nghe Yên Ngọc cô nương nói, sau khi rửa mặt chải đầu xong là lên giường ngủ luôn, thái tử phi dù sao cũng là thiên kim của vương phủ, ngồi xe đường dài như thế làm sao chịu được. Xuân Liễu cô nương còn nói, trên đường đi tâm tình thái tử phi tốt lắm, còn mua bao nhiêu đồ ăn ngon về làm quà cho đám nô tài chúng ta, ta cũng được hai món, đều là những thứ không có trong cung, nhìn thật sự là mới mẻ.” – Vương Bỏa cười hì hì nói – “Chúng nô tài đều cảm tạ ân đức của thái tử phi. Chúng nô tài may mắn có được chủ tử là thái tử phi thể tuất hạ nhân, cũng không quở trách chúng nô tài, được hầu hạ thái tư phi, thật là phúc khi tu được từ kiếp trước của chúng nô tài.”

Cười cười, Tư Mã Nhuệ nằm xuống giường, Vương Bỏa thổi tắt nến, ánh trăng như nước tràn vào trong phòng, thỏa mãn thở dài một tiếng, Tư Mã Nhuệ cũng yên lặng chìm vào giấc ngủ, trên môi vẫn mơ hồ phảng phất ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.