Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 25



Một trận gió thu lạnh lẽo lại âm thầm buông xuống, toàn bộ hoàng cung đắm chìm trong sự tĩnh lặng. Trời mưa không nhanh không vội vã, cứ tinh mịn mà triền miên, cả buổi sáng vẫn là trời mây trong vắt, tự dưng sau giờ ngó lại trở trời, gió nổi lên, mây vần, mưa xuống, không khí thoang thoảng thứ mùi bùn đất ẩm ướt.

Mộ Dung Phong nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp (cái giường hẹp mà dài =.=”) bên cửa sổ với một mảnh chăn mỏng manh, trên tay cầm cuốn sách lẳng lặng xem, Xuân Liễu cũng lẳng lặng đứng bên cạnh.

Khi ăn sáng chỗ Thái hậu, Tư Mã Nhuệ đã bị Tư Mã Triết phái người tới gọi đi rồi, đến giờ còn chưa trở về. Ở lại cung Tường Phúc, Mộ Dung Phong hàn huyên cùng Thái hậu một lúc thì Thái hậu hơi mệt nên nàng một mình trở về phủ Tứ thái tử.

Nửa cánh cửa sổ còn chưa đóng, gió lạnh mang theo mưa bụi nhè nhẹ lùa vào, thoáng cảm thấy chút cô đơn. Mộ Dung Phong bỗng ngẩn người một chút, cũng là một ngày mưa thu bay thế này, nàng, Bạch Mẫn, nằm trên giường yên ổn ngủ, tỉnh lại một cái đã thấy mình là Mộ Dung Phong, nằm ở trên một cái giường gỗ xa lạ, trở thành tân nương của người ta. Không biết ở thời đại khác kia mọi người nhà mình bây giờ thế nào? Có phải nàng vẫn đang trong giấc ngủ chưa tỉnh mộng, người nhà nàng vẫn đang ngon giấc, cha mẹ vẫn đang vui đùa cùng cháu ngoại đáng yêu bên kia bán cầu? Còn có quá nhiều điều không biết, Mộ Dung Phong bất giác nước mắt rơi xuống hai bên khóe mắt, lặng lẽ nhìn mưa thu bên ngoài rơi đến ngây người.

“Tiểu thư, người làm sao vậy? Có gì không thoải mái sao? Có phải cửa sổ mở lớn quá không? Hay để nồ tỳ đưa người vào trong. Bây giờ đã là cuối thu, thời tiết ngày càng lạnh, tiểu thư, người vẫn nên ngồi trên giường nghỉ ngơi thì hơn.” – Xuân Liễu hỏi nhỏ, tuy bây giờ Mộ Dung Phong đã là Tứ thái tử phi, nhưng Xuân Liễu vẫn theo thói quen gọi nàng là tiểu thư, cũng không thay đổi cách xưng hô.

Mộ Dung Phong lắc lắc đầu, mệt mỏi chậm rãi nói: “Không sao, Xuân Liễu, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ta muốn ngồi yên tĩnh một mình.”

Xuân Liễu không dám hỏi vì sao, lặng lẽ lui xuống, tiểu thư không vui, từ khí kết hôn đến giờ cũng đã nửa tháng rồi, thế mà Tứ thái tử chỉ ở lại phủ có mỗi một đêm qua, mà vẫn là ở trong thư phong, Tứ thái tử muốn cưới Tứ tiểu thư của Mộ Dung vương phủ mà, e rằng tiểu thư đáng thương của mình phải chịu ủy khuất rồi.

Nghe người trong cung đồn rằng Hoàng thượng đang để ý Tứ tiểu thư, còn cho Tứ tiểu thư ở trong Noãn Ngọc Các, nghe Yên Ngọc tỷ tỷ nói, chỗ đó là nơi tránh rét của Hoàng thượng, hoàng hậu và hai vị sủng phi mỗi khi thời tiết chuyển lạnh, những người khác căn bản không có quyền ở lại.

Tứ tiểu thư bây giờ chính là tiêu điểm của mọi người rồi, hình như cho đến nay vẫn chưa có biến động gì.

Mộ Dung Phong mặc kệ Xuân Liễu trong lòng đnag lo lắng những gì, nàng chỉ mong mình vẫn như trước ngồi lặng yên một mình trong phòng.

Có lẽ ngồi lâu rồi, sách đọc hoài cũng mỏi, Mộ Dung Phong ngồi tựa đầu vào nhuyễn tháp mà ngủ. Cổ tay thả xuống lưng chừng, tay áo lụa bị gió vô tình thốc lên, cái chăn mỏng manh che nửa người, phập phồng theo nhịp thở đều đều. Hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng mím nhẹ, trên trán mấy sợi tóc tơ tà tà rủ xuống, gương mặt mơ hồ mang nét u buồn cùng mỏi mệt.

Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng đi vào phòng, gian phòng này từ khi hắn cùng Mộ Dung Phong thành thân đến giờ mới bước vào lần thứ hai, lần đầu tiên là đêm tân hôn say khướt bước vào, còn nói với Mộ Dung Phong rằng hắn tuyết đối sẽ không chấp nhận nàng. Nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, Tư Mã Nhuệ nhịn không được nhẹ nhàng mỉm cười.

Nhìn thấy Mộ Dung Phong nằm trên nhuyễn tháp, hắn nhẹ nhàng bước nhanh tới, cũng không quấy rầy nàng, đi đến cái bàn trước cửa sổ ngồi xuống, lại thấy tờ giấy trên mặt bàn, trên giấy đề hai câu thơ: “Tự cổ phùng thu bi tịch liêu / Ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu.”(*), nét chữ tuấn tú, nhìn vô cùng quen mắt. Tư Mã Nhuệ sửng sốt một chút, nếu nhớ không lầm, những chữ đó cùng những chữ trong thư ngày trước Mộ Dung Thiên giao cho hắn, hoàn toàn cùng xuất phát từ tay một người.

Nói cách khác, Tư Mã Nhuệ cảm thấy mí mắt giật giật, trong lòng nhất thời hiểu ra, Bạch Mẫn và Mộ Dung Phong quả nhiên chính là cùng một người, Bạch Mẫn mà hắn gặp ở Túy Hoa Lâu và Ẩm Hương Các, kỳ thực chính là Mộ Dung Phong nữ phẫn nam trang, thế mà mình lại bị nàng lừa.

Tư Mã Nhuệ bỗng dưng vui vẻ nở nụ cười, bản thân quả thật quá may mắn, nữ nhân xinh đẹp lúc nào chẳng gặp được, nhưng nữ nhân thú vị thì đúng là không dễ, Mộ Dung Thanh Lương thế mà lại đổi cho hắn một nữ tử xuất sắc thế này. Mộ Dung Tuyết kia khiến bao người tranh đoạt, nào là phụ hoàng, nào là Lão nhị, từ giờ trở đi, sẽ không liên quan gì tới Tư Mã Nhuệ hắn nữa.

Mộ Dung Phong hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi ngồi dậy. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt cười đến sáng lạn của Tư Mã Nhuệ, Mộ Dung Phong hoảng sợ, tức giận nhíu mày – “Tư Mã Nhuệ, ngài thật sự đừng làm vậy lần nữa được không? Ngài tính hù chết ta à?”

“Làm gì có,” Tư Mã Nhuệ cười hì hì ngồi trên nhuyễn tháp bên cạnh, ánh mắt không rời Mộ Dung Phong. Ánh mắt đó khiến Mộ Dung Phong nghĩ là trên mặt nàng đang nở hoa, hay cái gì đó đại loại như vậy.

“Tư Mã Nhuệ, trên mặt ta nở hoa à? Ngài cứ nhìn chằm chằm như vậy làm ta cảm thấy sợ hãi đó, ngài có thể làm gì đó để ta không thấy sợ nữa được không? Chẳng hạn như ánh mắt hiện giờ của ngài.”

“Mộ Dung Phong, ta bây giờ thật sự yêu nàng.” Tư Mã Nhuệ cười tủm tỉm nói. (E: nói rồi, nói rồi (ノ´▽`)ノヽ(´▽`ヽ) *tung hoa*)

Mộ Dung Phong cảm giác dũng khí ngày thường của nàng bay đi đâu hết, miễn cưỡng nở nụ cười, theo bản năng lùi lại một chút, “Tư Mã Nhuệ, bộ dạng này của ngài đúng là dọa người mà. Nhìn ngài như quỷ hút máu đang nuốt nước miếng chuẩn bị hút máu của ta vậy.” (E: bộ dáng si ngốc bị hiểu lầm thành vampire =)), tội nghiệp Nhuệ ca =)))

“Quỷ hút máu? Là cái gì? Ta không có hứng thú đối với máu, chỉ có hứng thú với nàng thôi.” Tư Mã Nhuệ kề sát vào người Mộ Dung Phong, vừa nói vừa cười hì hì.

“Ngài tiến thêm một bước nữa, ta sẽ la ‘Phi lễ’.” Mộ Dung Phong lại tiếp tục lùi về sau, lưng đã gần đụng đến tay vịn của nhuyễn tháp.

“Phi lễ? — Mộ Dung Phong, nàng là phi tử của ta, là phi tử mà Tư Mã Nhuệ ta đã cưới hỏi đàng hoàng.” Kỳ thật trong lòng Tư Mã Nhuệ cũng không có ý định ép buộc nàng, nhưng dáng vẻ khẩn trương của Mộ Dung Phong khiến y nhịn không được muốn hù dọa nàng một chút. “Ta thân cận nàng chính là phúc khí của nàng, nàng phải cảm ơn vì được ta thân cận mới đúng nha. Chẳng lẽ ở Mộ Dung vương phủ không ai dạy cho nàng điều này?”

“Cảm ơn cái đầu ngài a, ngài không tin ta sẽ la, có phải không? Vậy ta sẽ la cho ngươi nghe, –” Mộ Dung Phong nửa đùa nửa thật, miệng cười, la lên, “Phi –”

Âm thanh thanh thúy vừa la lên một nửa, Tư Mã Nhuệ liền lập tức lấy tay che miệng nàng lại, cười nói, “Ta sợ nàng, nàng không cần cảm ơn ta, ta cảm ơn nàng có được không?” Miệng cười nói, từ từ rút tay lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng nương theo nửa trên gương mặt của Mộ Dung Phong, rồi như vô tình, nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi mềm mại của Mộ Dung Phong, hoàn toàn không để lại chút dấu vết.

Gương mặt Mộ Dung Phong đột nhiên đỏ bừng, thầm nghĩ Tư Mã Nhuệ không hổ là cao thủ tình trường, am hiểu mọi chiêu thức tán tỉnh, chỉ một động tác nhỏ đó cũng khiến cho người ta tâm loạn. Nàng cố ý cười trêu chọc Tư Mã Nhuệ, “Tư Mã Nhuệ, ngài là người tình trường từng trải, nhưng lại không thắng được tâm của Mộ Dung Tuyết, thật đúng là phát huy thất thường a.”

“Hừ –” Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nói thật, Mộ Dung Tuyết đúng là xinh đẹp, dù sao nàng ta cũng vương triều Đại Hưng đệ nhất mỹ nữ, nhìn đúng là đẹp, nhưng vẻ đẹp đó quá mức dịu dàng, tinh xảo, giống như một con búp bê bằng sứ. Đối mặt với Mộ Dung Tuyết, mọi ý chí chiến đấu, tán tỉnh, và thậm chí việc muốn ở cùng nhau trong ta đều biến mất. Chưa kể nàng ta cũng không phải là một người thú vị.”

“Ha ha,” Mộ Dung Phong nhịn không được cười lớn, “Yêu cầu của ngài quả thật không thấp. Không biết phải là người như thế nào mới có thể khiến cao thủ tình trường như ngài sôi sục ý chí chiến đấu?”

“Nàng!” Tư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong chằm chằm, cố tình truyền tải sự si mê của mình thông qua ánh mắt.

“Xuân Liễu! –” Mộ Dung Phong cuống quít hô tô, “Tứ thái tử khát nước, mau đem chút trà lại đây.”

Tư Mã Nhuệ cười lớn, ngồi trên nhuyễn tháp, nhìn một Mộ Dung Phong đang kích động trước mặt y. Đến đây Mộ Dung Phong mới biết bản thân bị lừa, bực mình trừng nhìn mắt Tư Mã Nhuệ, không để ý đến tiếng cười sảng khoái của y.

Xuân Liễu bên ngoài nghe thấy tiếng của tiểu thư, vội vàng bưng nước tiến vào. Vào phòng lại thấy Tư Mã Nhuệ đang ngồi trên nhuyễn tháp cười sảng khoái, còn tiểu thư của mình thì lại mang vẻ mặt ảo não ngồi ở nhuyễn tháp bên kia.

Nàng ngạc nhiên tự hỏi không biết khi nào Tứ thái tử trở về mà sao chính bản thân nàng không phát hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.