Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 31



“Thế mà con không nhận ra Mộ Dung Phong có gì không hài lòng với cuộc hôn nhân này” – Tư Mã Cường do dự hỏi.

“Nha đầu kia cũng kỳ quái thế đấy, nghe nói, vì tránh gả cho Tư Mã Nhuệ, nàng từng hướng cha mẹ nàng thỉnh cầu, thậm chí không tiếc tính mạng mà phản kháng, nghe nói cũng vì thế mà hôn mê suốt ba ngày đêm, nhưng vẫn không thể thay đổi an bài của cha mẹ, ôi, cũng thật là đáng thương, nha đầu kia thưở nhỏ sống cùng bà ngoại ở nơi khác, không được gần gũi cha mẹ, cho nên nàng mới không được cha mẹ yêu thương bằng Mộ Dung Tuyết.” – Lưu phi hơi nhíu hai hàng lông mày – “Kỳ thật nương cũng rất khó hiểu, Mộ Dung Phong nửa điểm cũng không kém nhan sắc hơn Mộ Dung Tuyết kia, vì sao Mộ Dung vương phủ chỉ nghe tiếng mỗi Mộ Dung Tuyết xinh đẹp như tiên, mà chẳng nhắc tới Mộ Dung Phong cũng xinh đẹp động lòng người?…kỳ quái hơn, sau khi nàng được gả về phủ Tứ thái tử, lại biểu hiện bình tĩnh lạnh nhạt, như thể chấp nhận số phận, cũng không thấy khóc lóc thảm thương. Mà nàng còn rất được Thái hậu và Hoàng hậu yêu thương, nhất là Thái hậu, hiếm ai được người sủng ái như thế. Hôm nay khi thấy nàng và Tư Mã Nhuệ xuất hiện cùng nhau, ta còn không tin ở mắt mình, con không biết chứLão Tứ này, dường như chẳng bao giờ qua đêm ở phủ, toàn ra ngoài chơi bời phong lưu, thậm chí còn công khai qua lại với một thanh lâu nữ tử. Ở trong cung mà gặp được hắn, thực sự là rất hiếm hoi.”

Tư Mã Cương cười nhẹ – “Ánh mắt con chẳng sai bao giờ, hôm ấy gặp nàng, đã thấy ngay nàng thông minh thanh tú, không phải một nữ tử tầm thường, chỉ tiếc đã thuộc về một kẻ không có tiền đồ như Lão Tứ, thật là đáng tiếc.”(Juu: ít ra tiền đồ của Nhuệ ca vẫn hơn anh này =]])

Lưu phi có chút mệt mỏi bèn nói với con trai – “Vi nương mệt rồi, con đi nơi khác chơi nhé, đã lâu không về cung, con đi thăm muội muội con một lần xem.”

Tư Mã Cường cung kính lui ra ngoài.

Đi qua một con đường rải sỏi quanh co, thấy một nữ tử đang đứng ở khóm hoa trước mắt, nguyệt sắc quần áo, gió thổi váy nhẹ nhẹ bay bay, mái tóc dài đen mượt cài một cây trâm ngọc lành lạnh, khuôn mặt hiền hòa mang theo ý cười hồn nhiên, thản nhiên, như thực như hư.

Trước mặt nàng là một cụm hoa cúc nở rộ, dường như có một con bướm màu hồng nhạt đang bay rập rờn trên những cánh hoa, hưởng thụ tự do, dường như mệt rồi, bèn đậu lại trên một đóa hoa cúc vàng óng ánh nghỉ ngơi, nàng bèn nhẹ nhàng đến gần, muốn bắt được nó, vẻ mặt còn có chút e dè, sợ con bướm đột ngột bay lên sẽ bị giật mình, cho nên rất do dự, lại không nhịn được ý muốn trong lòng, bộ dáng trông thật đáng yêu.

Đột nhiên, gió lùa cánh hoa rung, con bướm giương cánh bay đi, nữ tử làm như bị dọa một chút, miệng khẽ kêu lên một tiếng, hờn dỗi nói nhỏ – “Con bướm hư, làm ta giật cả mình, ta không bắt ngươi đâu mà.”

Tư Mã Cường lắc mình một cái, đã đứng ở trước mặt Mộ Dung Phong, vừa mới bị con bướm làm hoảng hồn lại đến Tư Mã Cường xuất hiện đột ngột, Mộ Dung Phong rất bất ngờ – “A!” – Nàng thở nhẹ một tiếng.

“Đừng sợ, là ta.” – Tư Mã Cường cười nói, vươn tay, con bướm kia đã nằm gọn trong bàn tay to có chút thô ráp của hắn.

Mộ Dung Phong bây giờ mới nhận ra người tới, cười nhẹ, hơi bất đắc dĩ nói – “Hóa ra là huynh, thật trùng hợp. Lưu phi nương nương đã khá hơn chưa?”

“Cám ơn cô nương quan tâm” – Tư Mã Cường không hiểu sao nhìn thấy Mộ Dung Phong thì cảm thấy rất thoải mái, trong lời nói toát ra vài phần nhiệt tình không giấu diếm – “Thân thể mẫu thân ta vốn không tốt, cứ kích động là sẽ chóng mặt và không thoải mái, nghỉ ngơi vài canh giờ sẽ không có việc gì.”

“Vậy là tốt rồi” – Mộ Dung Phong nhìn con bướm trong tay Tư Mã Cường, không hiểu vì sao nó không nhân cơ hội này mà bay đi, cũng không để ý ánh mắt Tư Mã Cường đột nhiên sáng rực.

Cho đến khi con bướm giương cánh bay đi rồi, Mộ Dung Phong mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong vắt nhìn Tư Mã Cường – “Kỳ thật Lưu nương nương thật sự yêu thương huynh nhiều lắm nên mới đau lòng đến vậy, có người mẹ như thế, thật là may mắn.”

“Đúng vậy.” – Tư Mã Cường khẽ thở dài một cái, vẻ mặt bỗng trở nên mênh mang u buồn – “Cũng tại ta tùy tiện quá, khiến ẫu thân khó xử còn tự chuốc lấy cái nhục này.”

Mộ Dung Phong nhìn con bướm xinh đẹp bay tới bay lui giữa những đóa hoa, lòng thầm nghĩ: Cổ đại này đến con bướm cũng sạch sẽ và xinh đẹp đến thế, trước kia chỉ biết đến nông thôn có không khí vô cùng tốt, thật sự là sai lầm rồi, vẫn là cổ đại này không khí chưa hề ô nhiễm tốt hơn, hít thở cũng đã thấy thích rồi. Nghe ngữ khí của Tư Mã Cường đột nhiên trở nên bi ai, chớp chớp mắt, đột nhiên mỉm cười nói – “Thật sự kỳ quái, muội còn nghĩ huynh thật sự không thích Mộ Dung Tuyết cơ, chẳng lẽ muội lầm rồi.”

Tư Mã Cường sửng sốt, nhìn Mộ Dung Phong tươi cười sáng lạn tinh thuần, có chút xấu hổ khó hiểu, chẳng lẽ cô nương này đã nhìn thấu tất cả?! Biết mình không phải thật sự thích Mộ Dung Tuyết mới muốn cưới Mộ Dung Tuyết, mà mẫu thân cũng không phải vì mình muốn cưới Mộ Dung Tuyết mà đi gặp Hoàng thượng?! Hắn có chút bất an nhưng cố gắng che dấu – “Vì sao cô nương nói vậy?”

Mộ Dung Phong mỉm cười – “Muội đoán, bằng cảm giác thôi. Nhị thái tử vẫn luôn trấn thủ biên quan không thường xuyên về cung, vậy là chưa từng gặp Mộ Dung Tuyết, Nhị thái tử làm sao có thể không biết mặt Mộ Dung Tuyết mà thích được nàng? Kỳ thật, Nhị thái tử không thể cưới Mộ Dung Tuyết, cũng không phải chuyện xấu.”

“Chỉ giáo cho? Chẳng lẽ ta không xứng với nàng?” – Tư Mã Cường cười cười hỏi.

“Tiểu Tuyết là nữ tử xinh đẹp, nhưng tựa như đồ sứ tinh xảo, nếu như huynh thật sự mang nàng đi biên quan, chỉ e không có thời gian chỉ huy chiến sự, nàng là một nữ tử xinh đẹp cần người ta dồn hết tâm lực, tài lực, tinh lực ra mà bảo vệ, thử hỏi, nơi biên quan thường xuyên xảy ra chiến sự, một người chỉ huy lấy đâu ra thời gian dành cho nữ tử như thế này” – Mộ Dung Phong tinh nghịch cười, nửa thật nửa giả trả lời.

Tư Mã Cường sửng sốt, nhịn không được cười lên một tiếng – “Thế thì tại sao ta phải cưới nàng?”

Mộ Dung Phong vẫn đang cười, vẫn nửa thật nửa giả nói – “Muội không phải là huynh, làm sao biết được suy tính của huynh, hỏi câu khó như vậy, thật là không công bằng.”

“Haha..” – Tư Mã Cường sang sảng cười, quanh năm ở ngoài biên quan tạo cho hắn tính cách nhiệt tình lúc này không hề che dấu mà thể hiện ra hết cả, trong tiếng cười lộ ra như khí khái nam tử hán khi uống được rượu ngon – “Trả lời thú vị lắm, không sai, ta quả thật không phải vì thích Mộ Dung Tuyết mới xin phụ hoàng cho cưới nàng, ta chỉ nghe nói phụ hoàng đem một nữ tử chưa chồng để ở Noãn Ngọc Các, hơn nữa nữ tử này vang danh thiên hạ là Đại Hưng vương triều đệ nhất mỹ nữ, lo lắng phụ hoàng trầm mê sắc đẹp mà bỏ bê thiên hạ dân chúng, nên mới muốn đem nữ tử này đi.”

Mộ Dung Phong cười nhẹ – “Nay nàng đã là nữ tử được Hoàng thượng sủng hạnh, dù có lo lắng cũng chỉ biết vậy thôi. Muội không phải vì mình là tỷ tỷ của Tiểu Tuyết mới nói như thế, Tiểu Tuyết thực sự là một nữ tử cực kỳ đơn thuần, nàng thích Hoàng thượng cũng không có gì quá đáng, thử nghĩ mà xem, tiểu Tuyết là nữ tử mới yêu lần đầu, mà Hoàng thượng lại là một người thành thục ổn trọng, tràn ngập mị lực của nam tử trưởng thành, hai người gặp nhau, có lẽ là ý trời, thích nhau cũng là chuyện bình thường, có gì phải lo lắng. Huynh nghĩ Tiểu Tuyết có càn khôn năng lực sao? Hoàng thượng cũng là nam tử đã từng trải qua biết bao nữ nhân rồi, làm sao có thể chỉ vì một nữ tử xinh đẹp mà chôn vùi giang sơn của mình. Có mấy người yêu mỹ nhân không yêu giang sơn?”

Tư Mã Cường lại sửng sốt, nữ tử này sao có thể thản nhiên như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.