Vượt Rào - Kỷ Kinh

Chương 15: “Tôi chỉ nói chuyện với anh.”



Dừng ở nhà vệ sinh hút thuốc không ổn lắm. Phía sau quán bar có một mảnh sân con con ngoài trời. Bên trong bày hai cái bàn. Hai người chuyển ra sân.

Quán bar mở điều hoà thấp nên chênh lệch nhiệt độ trong nhà và ngoài trời lớn. Vừa ra ngoài, cái nóng đã ập vào mặt.

Thời tiết rất oi bức, dự là một trận mưa to.

Khâu Mộng Trường ngẩng đầu nhìn trời. Hầu kết khi nói chuyện rung rung: “Tôi đã bảo ngoài trời nóng lắm rồi.”

Khâu Mộng Trường ngậm thuốc, bỗng híp mắt cười. Theo như độ coi trọng của Hoàng Dương với Lương Đồng bây giờ mà thấy cảnh anh vừa rồi cố ý đợi Lương Đồng châm thuốc cho mình thì khéo chắc phải kinh ngạc lắm mà thét lên: “Ông lấy đâu ra khí thế mà để người ta đường đường là một chủ tịch tập đoàn châm thuốc cho hả!”

“Cười gì đấy?” Lương Đồng hỏi anh.

“Không có gì.” Khâu Mộng Trường quay đầu lại nhìn anh, “Hoàng Dương là người vô tư, tương đối thẳng tính, đôi khi nói mà không nghĩ. Lúc hai người ở cùng mà cậu ta vô tình làm cậu khó chịu thì mong cậu bỏ qua cho.”

Khâu Mộng Trường thật lòng lo Hoàng Dương quá hấp tấp sẽ khiến người ta khó chịu. Cái tên này là người nhanh mồm nhanh miệng, có chút khôn vặt nhưng không có đầu óc.

Lương Đồng dựa lan can gỗ, thản nhiên bảo: “Tôi lại thấy anh ấy dễ gần hơn anh đấy.”

Khâu Mộng Trường là người nhìn qua thì rất dễ gần nhưng thật ra lại là người có cảm giác ranh giới rất mạnh. Anh sẽ để ý tới tâm trạng và cảm nhận của mọi người xung quanh. Ở cùng anh, bạn sẽ thấy rất thoải mái nhưng loại thoải mái này chỉ giới hạn trong phạm vi anh cho phép bạn, rất khó vượt rào.

Nói trắng ra, anh đối với ai cũng dịu dàng nhưng không ai bước vào được thế giới của anh.

Một hạt mưa rơi “bộp” trên sống mũi Lương Đồng. Anh ngửa cổ lên nhìn. Những hạt mưa to đang lộp độp rơi. Trận mưa tới nhanh quá, nhanh đến nỗi Lương Đồng còn chưa kịp phản ứng, tóc nơi trán đã ướt rồi.

Anh thấy cổ tay mình bị người nắm. Khi kịp hồi thần thì đã được Khâu Mộng Trường kéo tới dưới mái hiên.

Lòng bàn tay Khâu Mộng Trường rất nóng. Trong không khí ngập hơi nước, làn da Lương Đồng vẫn mát lạnh như vậy. Anh chỉ thấy bàn tay Khâu Mộng Trường thật nóng, nóng như thể có thể cảm nhận được mạch đập của mình dưới lực nắm của người kia vậy.

Khâu Mộng Trường nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ cười, hỏi ngược lại: “Tôi không dễ gần chỗ nào vậy?”

Lương Đồng chớp mắt một cái. Bọt nước trên mi trượt xuống gò má.

“Sao tay cậu vẫn lạnh thế này.” Khâu Mộng Trường buông tay anh, đưa anh một chiếc khăn tay, “Tóc ướt rồi kìa, lau đi này.”

Hoàng Dương gọi điện tới hỏi bọn anh đi đâu. Sau đó, hai người quay lại quán bar. Trời mưa, người trong quán bar dần thưa thớt. Thấy uống cũng hòm hòm rồi, Hoàng Dương bảo: “Hôm nay tới đây thôi, sau này có thời gian lại tụ tập.”

“Lương Đồng, cậu về thế nào?” Hoàng Dương hỏi Lương Đồng, “Tôi gọi lái xe hộ cho nhé?”

“Không cần, tài xế của tôi tới đón.”

“Xe cậu thì sao?”

“Tôi để trợ lý lái rồi.”

Ba người chào nhau ở ngoài quán bar. Trên phố có rất nhiều người đi đường che đầu chạy như điên trong màn mưa xối xả. Tài xế che ô đen bước dưới mưa tới cửa quán bar, hơi nghiêng người che ô cho Lương Đồng.

Tài xế mang theo hai chiếc ô. Lương Đồng lấy một cái, bảo anh ta: “Lên xe chờ tôi.”

Xe của Khâu Mộng Trường ở chỗ khác, cứ vậy chạy tới chỗ tài xế nhất định sẽ ướt hết người. Lương Đồng cầm ô quay sang nhìn anh: “Đi thôi.” 

Khâu Mộng Trường tới dưới tán ô của người ta. Tuy ô to nhưng khó mà chứa nổi hai người đàn ông thân cao mét tám.

Chiều cao hai người họ từa tựa nhau. Vai Lương Đồng kề vai Khâu Mộng Trường, đều cảm nhận được xương cốt rắn chắc của nhau và cả nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên.

Hẳn là chủ tịch chưa từng che ô cho ai.

Một bên vai Khâu Mộng Trường dính mưa ướt sũng. Hai vai anh bây giờ đang được thể nghiệm cảm giác nửa nóng nửa lạnh. Khâu Mộng Trường âm thầm cười khổ. Thấy dáng Lương Đồng cao ngất, tay cầm ô nhìn đau đáu về phía trước, anh bỗng thấy có chút đáng yêu.

Đưa Khâu Mộng Trường đến trước xe rồi Lương Đồng mới nhận ra bên vai anh bị ướt mưa. Khâu Mộng Trường mặc sơ mi sáng màu, lớp vải bị mưa làm ướt sũng dính lên vai anh, nửa trong nửa đục, lộ ra hơn nửa xương quai xanh bên phải.

Cái dáng vẻ này là muốn gây hoạ cho ai vậy trời.

Lương Đồng nén một ít tâm tư không thích hợp cho trẻ em, ra vẻ đạo mạo bảo: “Xin lỗi.”

Câu chủ tịch không biết che ô không thể nói ra, Khâu Mộng Trường cười cười: “Tôi mới cần xin lỗi chứ, hôm nay được chủ tịch Lương phục vụ nhiều quá rồi.”

Lương Đồng ừ một tiếng: “Anh biết là được rồi.”

Khâu Mộng Trường bị chọc cười, hăm hở chào tạm biệt anh.

Lão Bạch ở nhà chờ mãi. Khâu Mộng Trường vừa mở cửa, nó đã nhấc cái bụng bự chạy tới cọ chân anh.

Ống quần Khâu Mộng Trường ướt sũng. Anh nhấc mèo lên ôm vào lòng hít mấy hơi rồi thả nó xuống sô pha.

“Nặng kinh, ôm mày không nổi nữa rồi.”

Lão Bạch meo một tiếng, tỏ vẻ bất mãn. Tuy nó béo như ông chú bụng bia nhưng mà tiếng nó hay.

Khâu Mộng Trường vào phòng tắm tắm một cái. Lúc ra ngoài thì thấy Lão Bạch đang cào móng ở nhà cây cho mèo, còn máy tính bảng trên bàn trà đang reo lên. Khâu Mộng Trường tới nhìn, là mẹ anh gọi video về.

Khâu Mộng Trường mặc áo, ngồi xuống sô pha, quẹt màn hình để nhận điện.

“Con trai à.”

“Ồ, bà Chu đấy à.” Khâu Mộng Trường cầm khăn lau tóc, “Chào buổi tối.”

“Tối lúc nào mà tối, bên mẹ con còn chưa tối đâu.”

Châu Phi chậm hơn trong nước mấy tiếng đồng hồ. Bên chỗ mẹ anh chắc là mới sẩm tối.

“Tam làm rồi ạ?” Khâu Mộng Trường hỏi.

“Mẹ làm gì có giờ tan làm.” Chu Văn Vân cầm hộp cơm, đang và cơm ăn, “Này con trai, cô con bảo con có đối tượng rồi hả?”

Khâu Mộng Trường biết ngay mẹ anh gọi vì việc này mà. Bình thường tỉ năm chẳng gọi lấy một cuộc. Hôm này còn đang ăn cơm mà đã không chờ được gọi ngay tới.

“Nếu con bảo không có thì mẹ ăn cơm có mất ngon không?”

Chu Văn Vân vừa mở miệng chưa kịp đóng, lập tức muốn trợn trắng mắt.

“Mày bị sao vậy con, nói bậy với cô mày rồi báo hại mẹ mày vui cả ngày tới giờ.”

“Đồng nghiệp cô muốn giới thiệu đối tượng cho con nên con tiện mồm nói bừa đấy.”

“Chuyện tốt thế còn gì. Dù sao con cũng phải gặp gỡ giao lưu nhiều lên, không gặp sao biết được có hợp không.” Chu Văn Vân đặt hộp cơm sang bên cạnh, “Khâu Mộng Trường, con mau khai thật cho mẹ, có phải con định ở vậy nốt quãng đời còn lại không?”

Lão Bạch nhảy lên sô pha, mềm nhũn nằm bẹp trên đùi Khâu Mộng Trường. Khâu Mộng Trường vuốt ve đuôi nó, đáp lời mẹ mình: “Đợi gặp người thích hợp rồi nói sau.”

“Con không theo chủ nghĩa độc thân là được, mẹ không chấp nhận nổi.”

Khâu Mộng Trường cười cười: “Yên tâm, con trai mẹ không vậy đâu.”

Chu Văn Vân thở dài thật khẽ. Bà không quan tâm chừng nào Khâu Mộng Trường sẽ tìm đối tượng hay chừng nào anh cưới. Bà chỉ không mong mai này con mình cứ một thân một mình như vậy.

Bà và Khâu Ích rời xa Khâu Mộng Trường lâu quá, lâu đến nỗi hai người quên mất cảm giác ở cạnh nhau là gì. Mà Khâu Mộng Trường, có lẽ cũng đã quên.

“Con mèo này lại béo lên thì phải?” Chu Văn Vân nhìn quả bóng lông màu trắng to bự trên đùi Khâu Mộng Trường, “Má phính hết cả rồi kia kìa. Cho nó ăn ít thôi, béo quá lắm bệnh.”

Khâu Mộng Trường vò vò lưng Lão Bạch, cười: “Nhà chúng ta béo giả thôi nhờ.”

“Dẹp đi, mỡ bụng nó sắp chảy chấm đất đến nơi rồi kìa.”

Lão Bạch cong lưng meo một tiếng, nằm trong lòng Khâu Mộng Trường, ngạo nghễ nhìn người trong máy tính bảng.

Chu Văn Vân bật cười: “Ranh con này còn không phục kìa.”

“Ba đâu rồi mẹ?” Khâu Mộng Trường hỏi.

“Đi uống trà với đồng nghiệp rồi.” Chu Văn Vân cầm hộp cơm lên, “Được rồi, không nói nữa, mẹ cúp đây, con cũng nghỉ sớm đi.”

Khâu Mộng Trường vâng một tiếng.

Chu Văn Vân ăn một miếng, nhìn sang màn hình, rồi lại cúi đầu. Bà hít mũi một cái, chuyển hướng nhìn sang nơi khác. Khi mở miệng, giọng đã hơi ấm ách: “Thực sự không muốn lập gia đình cũng không sao, nuôi mấy con mèo, con chó cũng được.” Chu Văn Vân nhìn màn hình, cùng Lão Bạch nhìn nhau, bảo: “Con heo mập này cũng cô đơn đấy.”

Khâu Mộng Trường cười, nhấc vuốt Lão Bạch lên vung vẩy cào cào, làm méo giọng bảo: “Bảo ai là heo mập đấy hả.”

“Được rồi.” Khâu Mộng Trường nhấc mèo xuống sàn, “Con vẫn ổn, mẹ cứ chăm sóc tốt bản thân với ba là được, đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Sao mà càng có tuổi càng đa sầu đa cảm thế này.”

Chu Văn Vân lườm anh, trên mặt lộ ý cười: “Cúp đi, con ngủ sớm chút.”

Buổi tối trước hôm cắm trại một ngày. Hoàng Dương lập một nhóm chat, thêm Khâu Mộng Trường và Chung Ngôn. Hắn còn muốn thêm cả Lương Đồng nhưng không có số Wechat của anh nên hỏi Khâu Mộng Trường.

Khâu Mộng Trường bảo mình cũng không có Wechat của Lương Đồng.

“Ông không có thông tin liên lạc của cậu ấy à?” Khâu Mộng Trường đang sắp xếp đồ đạc. Cắm trại ở ngoài một đêm nên anh phải chuẩn bị quần áo sạch để thay.

“Có thì có, trước tôi có hỏi cậu ấy số điện thoại.”

Khâu Mộng Trường bảo: “Thế lấy số điện thoại tìm Wechat đi.”

“Tôi gọi tới số kia rồi, chắc không phải số điện thoại cá nhân vì người nghe máy là một cô gái, bảo là thư ký của cậu ấy. Kiểu người có thân phận như cậu ấy, nghĩ cũng biết sẽ không cho người khác số điện thoại cá nhân rồi.”

Khâu Mộng Trường thì có số cá nhân của Lương Đồng đấy. Anh thử dùng số kia tìm tài khoản Wechat, ấy vậy mà lại tìm được thật. Tên tài khoản là LT*.

*Lương Đồng (梁佟), phiên âm pinyin là [liáng tóng]

Khâu Mộng Trường gửi lời mời kết bạn. Nửa giờ sau, bên kia mới đồng ý. Anh đã sắp xếp đồ đạc xong xuôi.

Ảnh đại diện Wechat của Lương Đồng là một tấm ảnh đen, vào xem trang cá nhân cũng rỗng tuếch.

Rõ là vẫn còn trẻ mà sống chẳng khác nào người già.

Khâu Mộng Trường nhắn cho anh một tin: Tôi là Khâu Mộng Trường.

Lương Đồng trả lời: Biết rồi.

Khâu Mộng Trường: Hoàng Dương muốn thêm cậu vào nhóm cắm trại.

Lương Đồng: Không cần đâu.

Cửa sổ trò chuyện biểu thị đối phương đang soạn tin.

Lương Đồng: Có chuyện gì anh bảo tôi là được.

Lương Đồng: Tôi chỉ nói chuyện với anh, những người khác không muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.