Vượt Rào - Kỷ Kinh

Chương 33: “Anh đi đâu?”



Trâu Minh lộ ra nụ cười đắc ý, cố ý thử Khâu Mộng Trường: “Bác sĩ, anh lo lắng gì chứ? Em đang kiểm tra vết thương của anh ấy thôi mà.”

Khâu Mộng Trường cũng thấy mình phản ứng hơi quá. Không phải anh không nhận ra cậu ta cố ý. Nhưng mặc kệ có phải cố ý hay không, cậu ta sờ mặt Lương Đồng là thật, ngày càng dí mặt vào gần Lương Đồng là thật. Chỉ hai điểm này đã đủ làm Khâu Mộng Trường không thoải mái.

Khâu Mộng Trường cười, đưa ra một câu trả lời hợp tình hợp lý: “Cách một lớp băng gạc cậu cũng không thấy được gì, hơn nữa động tác của cậu mạnh có thể ảnh hưởng tới vết thương của cậu ấy.”

Trâu Minh buông tay, cười híp mắt nhìn Lương Đồng, tiếp tục diễn: “Anh, anh xem bác sĩ quan tâm anh chưa kìa.”

Lương Đồng không để ý cười, cố ý bảo: “Bác sĩ bệnh nhân quan hệ tốt thôi.”

Khâu Mộng Trường nhìn Lương Đồng một cái, Lương Đồng nhướng mày với anh.

Đại khái là sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe xong xuôi, Khâu Mộng Trường lại dẫn một nhóm bác sĩ ra ngoài. Lương Đồng cần tắm nên đuổi Trâu Minh ra ngoài luôn.

“Một mình tắm nổi không?” Trâu Minh rất nhiệt tình, “Em tắm giúp này.”

Mặt Lương Đồng không đổi sắc nhìn cậu chàng.

“Dào ôi, anh xấu hổ cái gì? Đàn ông với nhau cả ngại cái gì. Hơn nữa em là trai thẳng, anh không phải lo.”

Đừng nói Lương Đồng là gay, dù là trai thẳng anh cũng không có sở thích để trai khác tắm hộ.

“Ra ngoài chơi đi.” Lương Đồng chỉ cửa.

Trâu Minh liếc mắt đã thấu: “Anh lại tiêu chuẩn kép rồi đúng không? Nếu mà đổi sang bác sĩ kia kiểu gì anh cũng vui lòng.”

Lương Đồng thản nhiên thừa nhận: “Biết là được.’

Trâu Minh cười xấu xa bảo: “Không thì em gọi người về nhá?”

“Cũng được.” Lương Đồng đi hướng phòng tắm, “Nếu anh ấy đồng ý cậu nhớ trả phí điều dưỡng cho người ta đấy.”

Trâu Minh cười: “Chịu, điều dưỡng mà trợ lý Chu tìm tận hai mươi ngàn một giờ á. Một đứa vừa tốt nghiệp, không việc làm như em gánh thế nào được. Em đi trước đây, chừng nào anh chán thì alo em, gọi là tới.”

Một tháng này, Trâu Minh đã lượn lờ đủ khắp các quán bar trong cả cái thành phố này. Có điều, cậu chàng chỉ uống rượu lành mạnh, chơi bời lành mạnh chứ không trêu ghẹo con gái nhà người ta. Tuy lịch sử tình trường của cậu phong phú nhưng đều là yêu đương đàng hoàng, nói không với tình một đêm. Đều có tình cảm chỉ là mỗi mối tình đều ngắn ngủi mà thôi.

Một phần không nhỏ địa điểm vui chơi trong thành phố này thuộc sở hữu của tập đoàn Hoàn Hạ. Trâu Minh có thể đi bất cứ đâu cũng được, cứ quăng thẻ Lương Đồng ra là xong.

Trâu Minh rời bệnh viện tới một câu lạc bộ.

Tính Trâu Minh hướng ngoại, đi đâu cũng chơi được. Cậu chàng tới Trung Quốc một tháng mà đã quen kha khá bạn nhậu. Câu lạc bộ cậu tới này cũng do một bạn nhậu giới thiệu cho.

Lương Đồng có sắp xếp người bên cạnh Trâu Minh. Trâu Minh đi đâu cũng có người đi theo. Cậu cũng không ghét. Lần nào đi chơi cũng bảo người ta tham gia cùng. Tiếc là người ta tận tụy với công việc nên không tham gia, chỉ lặng lẽ ở một bên.

Trâu Minh đang bắn bi-a với bạn rượu, điện thoại bỗng nhận được một thông báo nhận tiền của ngân hàng, tài khoản của cậu được cộng 10.000 euro, tương đương hơn sáu mươi ngàn nhân dân tệ (~200 triệu). Tự nhiên có tiền lạ bay tới, dọa Trâu Minh hết hồn vội vàng gọi cho Lương Đồng: “Anh, tiền trong thẻ em là anh chuyển à?”

Lương Đồng vừa tắm xong. Điều dưỡng đang giúp anh mặc quần áo. Anh cầm điện thoại ừ một câu.

“Sao tự nhiên chuyển cho em nhiều thế?” Trâu Minh đặt cơ xuống, tới khu nghỉ ngơi lấy một ly sâm banh.

“Lì xì khen thưởng.”

Trâu Minh vừa chạm môi vào ly rượu, khựng lại, hiểu ra mới cười bảo: “Ồ… Ra là chuyện đó đó à. Sao, em còn hữu dụng chứ? Em bảo rồi, theo đuổi người ta phải chú ý cách thức, thỉnh thoảng cũng phải kích thích đối phương một chút. Có phải vừa nãy trong lòng anh rất là thoải mái không?”

Lương Đồng thản nhiên bảo: “Cũng được.”

Trâu Minh cười một tiếng.

Cậu còn lâu mới tin anh cậu chỉ ở mức độ “Cũng được”, “Cũng được” mà có thể phát cho cậu cái lì xì to thế cơ á?

“Nhưng mà anh cho nhiều thế ba em mà biết lại mắng em.”

“Có mấy đồng mấy hôm là tiêu hết.” Lương Đồng không quan tâm lắm, “Không cho cậu biết là được.”

Trâu Minh cười đầy gian trá: “Nhất định em không nói đâu, em còn phải tiết kiệm, để dành tiền cưới vợ.”

Không biết câu này có phải nói đùa không, Lương Đồng bị chọc cười: “Cậu còn biết “tiền cưới vợ” cơ à?”

“Trời, từ vựng em còn nhiều lắm.” Giọng Trâu Minh đầy kiêu hãnh.

“Chút tiền vậy đủ thế nào cho cậu lấy vợ.” Lương Đồng chê bai.

“Tích góp từ từ.” Trâu Minh làm như thật, “Chẳng phải còn có thành ngữ tích tiểu thành đại sao?”

“Được rồi, cậu cứ từ từ tích góp đi. Không nói nữa, anh cúp.”

“Dạ, cảm ơn anh giai.”

Trâu Minh cúp máy, nhìn chằm chằm vào dãy số trong tin nhắn thông báo nhận tiền một lần nữa, mới nãy cậu chàng vẫn đang là thanh niên vừa tốt nghiệp với số dư tài khoản tiết kiệm 0 đồng, giờ đã có 10.000 euro “tiền cưới vợ”, có anh họ đại gia thích thật đấy.

“Phởn ghê ta.” Bạn rượu cười hỏi, “Phát tài à?”

Trâu Minh cầm cơ quay lại, vui sướng đầy mặt: “Đúng rồi, phát tài rồi.”

Điều dưỡng hỗ trợ Lương Đồng thay quần áo xong thì ra ngoài. Chu Nguyên bước vào ngay sau đó.

“Chủ tịch Lương, công an bảo còn cần tường trình chỗ cậu nữa. Nếu tiện thì họ có thể tới bệnh viện ghi chép trực tiếp luôn, ý cậu thế nào?”

Lương Đồng lấy bao thuốc trong ngăn kéo ra, rút một điếu rồi bước tới bên cửa sổ. Chu Nguyên mở cửa sổ giúp anh. Y rất muốn nhắc nhở sếp mình một câu, đang ở bệnh viện thì đừng hút thuốc nhưng y không dám mở lời.

Lương Đồng châm lửa, hít một hơi, hỏi Chu Nguyên: “Đã điều tra tình hình người làm loạn bệnh viện kia chưa?”

“Đã tra rồi, lúc đó là bốn xe tai nạn liên hoàn, cậu ta ngồi trên một xe taxi. Cậu ta ngồi sau, bạn cậu ta ngồi ghế cạnh tài xế.”

Lương Đồng nhả khói, hỏi: “Bạn cậu ta mất rồi à?”

“Đúng vậy, nơi bị thương khá nguy hiểm, cho nên…”

Tuy rằng Chu Nguyên rất ghét việc náo loạn bệnh viện nhưng nghĩ tới khả năng đối phương có thể vì chuyện này mà rơi vào vòng lao lý thì y lại hơi không đành lòng. Tận mắt thấy bạn ra đi ngay trước mắt mình, sau lại ở trong tù mấy năm, sợ là nửa đời sau của cậu ta sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại mất.

Lương Đồng mở miệng bảo: “Nói chuyện với phía công an, bảo chúng ta có thể hoà giải.”

Chu Nguyên hơi ngạc nhiên: “Cậu không truy cứu sao?”

Lương Đồng quay đầu lại, “Điều kiện hoà giải là đối phương phải gặp mặt xin lỗi bác sĩ Khâu và y tá bị đánh. Tôi nhớ lúc ấy hình như còn một người phụ nữ phải không?”

“Ừm, đó là mẹ của người chết.”

“Cả hai đều phải gặp mặt xin lỗi và bồi thường tổn thất tinh thần.” Lương Đồng gạt tàn thuốc vào thùng rác, “Liên hệ luật sư, xác định tiền bồi thường tổn thất tinh thần hai bên.”

“Còn viện phí của cậu?”

Lương Đồng dứt khoát bảo: “Ai đánh tôi người đó chịu viện phí.”

“Đã rõ, tôi sẽ đi xử lý.”

Đáng ra hôm nay có một cuộc họp online nhưng hình tượng Lương Đồng như thế này mà mở họp thì không biết công ty sẽ bàn tán xôn xao đến mức nào nữa. Lương Đồng dặn dò thư ký dời cuộc họp lại, mở hòm thư xem email kế hoạch dự án mới nhất.

Chớp mắt đã qua một buổi chiều, vừa không để ý trời đã nhá nhem. Thư ký đưa thực đơn tối nay cho Lương Đồng xem qua.

Lương Đồng không có khẩu vị, chỉ liếc mấy cái rồi bảo: “Cứ vậy đi.”

Tôn Thư Dẫn bị vệ sĩ chặn lại ở cửa.

Cô lịch sự cười: “Tôi là bạn của chủ tịch Lương, tới thăm anh ấy.”

Vệ sĩ không đáp một lời, chỉ chắn trước cửa, sừng sững, biểu cảm nghiêm nghị. Bọn họ cao ngất ngưởng, chắn trước cửa không một khe hở, Tôn Thư Dẫn không thể nào bước vào được một bước.

Tôn Thư Dẫn kiên nhẫn: “Phiền mấy anh vào thông báo một tiếng giúp tôi, bảo chủ tịch Lương là bạn anh ấy – Tôn Thư Dẫn tới thăm.”

Hai anh vệ sĩ vẫn lặng im như cũ. Tôn Thư Dẫn hít sâu một hơi, không nhịn nổi nữa, hét về phía phòng bệnh: “Lương Đồng, quản người của anh đi!”

Bên ngoài truyền tới giọng nói quen thuộc, Lương Đồng bảo thư ký ra mở cửa.

Thư ký mở cửa. Hai vệ sĩ bên ngoài mỗi người một tay, muốn đưa cô gái ở cửa ra ngoài.

“Thả cô ấy ra đi!” Lương Đồng bảo.

Vệ sĩ lập tức buông tay. Tóc Tôn Thư Dẫn rối cả rồi. Cô nhã nhặn sửa soạn lại tóc tai, lượn qua hai anh vệ sĩ vào trong.

“Chủ tịch Lương, tôi thăm bệnh cũng khó khăn quá cơ, không có đặc quyền cũng không được vào luôn.”

“Vệ sĩ của tôi không biết mặt cô.”

“Tức là chúng ta còn chưa đủ thân nếu không vệ sĩ của anh đã không đến mức như thế với tôi rồi.”

“Vốn là không thân.”

“Anh vô lương tâm thật đấy, kiểu gì thì tôi cũng là cựu hôn thê của anh cơ mà, còn lớn lên với nhau từ hồi bé tí.”

Tôn Thư Dẫn đeo kính râm và khẩu trang, tay cầm một một giỏ hoa quả trông rất đẹp mắt. Cô đưa cho thư ký.

“Bị thương thế nào? Huỷ dung chưa?” Tôn Thư Dẫn tháo kính râm, tới gần nhìn đầu Lương Đồng.

“Sao cô biết tôi ở bệnh viện?”

“Hôm qua tôi về nhà, chiều nay nghe ba tôi nói chuyện mới biết.” Tôn Thư Dẫn mỉm cười, “Thấy tôi tốt với anh chưa, bận thế này mà vẫn tới thăm anh. Nghe nói anh thấy việc bất bình ra tay tương trợ mới bị thương? Anh nằm viện thế thì cổ phiếu Hoàn Hạ có giảm không?”

“Tôi bị thương, chưa chết.”

Tôn Thư Dẫn “xuỳ xuỳ” hai tiếng: “Nói gở.”

Điều dưỡng đẩy xe ăn vào phòng bệnh, nhấc bàn ăn gấp lên, lần lượt dọn món ra.

Lương Đồng thật sự không có khẩu vị, bảo: “Không cần bày, mang đi đi.”

Tay điều dưỡng cầm đĩa thức ăn khựng lại. Tôn Thư Dẫn hỏi: “Sao đấy? Không có khẩu vị à?” Cô bưng một bát cháo hải sản bổ dưỡng lên, tới cạnh Lương Đồng, “Tốt xấu gì cũng ăn một chút, không làm sao bổ sung chất được.”

Ngoài phòng có người gõ cửa, Tôn Thư Dẫn hơi khó chịu: “Sao ngay cả cái cửa tôi cũng không gõ được vậy, hai quả vệ sĩ bảo bối của anh không khác nào thần giữ cửa, đến tấm ván cửa tôi cũng không sờ được.”

Lương Đồng bảo “vào đi”. Vệ sĩ mở cửa ra, Khâu Mộng Trường đi từ ngoài vào.

Khâu Mộng Trường đứng tại chỗ, biểu cảm đóng băng trong nháy mắt. Anh và Tôn Thư Dẫn nhìn nhau, hơi gật đầu với đối phương một cái.

Tôn Thư Dẫn lịch sự cười với anh.

“Tôi không biết cậu có khách.” Khâu Mộng Trường nhìn Lương Đồng.

Lương Đồng thấy hộp cơm trong tay anh.

“Tới xem tôi à?” Lương Đồng hỏi anh.

Khâu Mộng Trường ừ một tiếng, sau đó nhìn cháo trên tay Tôn Thư Dẫn, không mặn không nhạt tiếp: “Tới muộn rồi.”

Một ngày Khâu Mộng Trường giận tới hai lần. Nỗi giận của anh suốt ba mươi mốt năm cuộc đời đều đổ hết ra vào hôm nay. Bây giờ anh không muốn nói thêm một lời nào nữa, cầm hộp cơm quay người ra ngoài, “Tôi đi trước nhé.”

Ánh mắt Lương Đồng nháy lên: “Anh đi đâu?”

Tôn Thư Dẫn xem tình hình có vẻ hiểu ra, anh trai trước mặt này nhất định là người ấy của cựu hôn phu của cô đây mà, trông quen quen, hình như là người lần trước thấy ở trung tâm thương mại.

Khâu Mộng Trường quay lại, trên mặt không có chút cảm xúc nào.

Người dịu dàng hay cười đột nhiên không tỏ cảm xúc là một sự kiện rất hiếm lạ.

Khoé môi Lương Đồng không kìm được cong cong, lặp lại một lần: “Anh đi đâu?”

Anh còn tiếp: “Tôi còn chưa ăn tối mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.