Ôn Huyền cứ nhìn chằm chằm gương mặt anh gần trong gang tấc, nhìn sang lông mi dày đặc đen nhánh, nhìn sang mí mắt anh cụp xuống, nhìn sang chiếc mũi cao không thể chạm tới...
Đây là lần đầu tiên hai người cách gần như vậy.
Thế nhưng lại xảy ra bất ngờ, vội vàng không kịp chuẩn bị.
Cô thấy rõ mỗi một tấc trên mặt anh, thậm chí cả vết sẹo nhỏ ở thái dương của anh được mái tóc đen gọn gàng rũ xuống che lấp.
Có cơn gió thổi tới.
Làm rối những sợi tóc của cô.
Dường như cũng khiến cô rung động...
Đáy mắt Ôn Huyền lấp loé, hiếm khi lộ ra ý nghĩ khó hiểu thâm sâu.
Đầu thuốc lá được anh hít khí bắt đầu hiện lên một chút ánh lửa đỏ rực, lúc rời đi, khói mù tràn ra từ trong hơi thở của anh.
Tựa hồ giọng nói cũng bị thấm làn khói, nên khi nói chuyện giọng anh có chút trầm khàn: "Mượn cái hộp quẹt, cám ơn."
Anh nói xong thì quay người đi, thuốc lá được anh ngậm chặt giữa răng môi, trên tay tiếp tục bắt đầu bận rộn.
Ôn Huyền vẫn không nhúc nhích.
Cứ như vậy mà nhìn anh: "..."
Anh mặc áo T-shirt màu đen, tay áo xắn lên, cánh tay hơi dùng lực một chút liền hiện ra những đường gân xanh,cánh tay cầm công cụ rèn khí thon dài lại mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng.
Ôn Huyền nhìn chằm chằm hai cánh tay kia, đột nhiên nhớ lại có người từng nói qua một câu như vậy với cô.
Người đàn ông có ngón tay to và dài...
Nơi đó, cũng thế.
...
Ôn Huyền lui về phía sau hai bước, cặp lông mi câu người hơi nheo lại, u ám, phảng phất ở chỗ sâu đang ẩn giấu mạch nước ngầm mãnh liệt đang cuộn trào.
Một tay vòng ngang ngực, một tay cầm điếu thuốc rít một hơi thật sâu.
Cố gắng áp chế dục vọng trong lòng mình.
Lục Kiêu, thoạt nhìn anh ta có vẻ thật rất được.
Cô đã lĩnh giáo qua.
Nhưng trên thực tế được hay không, cô nghĩ muốn lĩnh giáo thử một phen...!
**
Mỗi lần Ôn Huyền nghĩ muốn nói với Lục Kiêu chuyện rời đi, chẳng biết tại sao đều bị cắt ngang.
Đến buổi tối, các đội viên đều đã trở về.
Con trai nhỏ của Dì ở nhà ăn lại tới, còn có con chó săn nhỏ, tất cả những thứ này so với toàn bộ khu không người hoang vu và buồn tẻ thì có vẻ đúng là hiếm khi náo nhiệt.
Buổi chiều Ôn Huyền không nói chuyện với Lục Kiêu nữa, anh vẫn ở đây.
Từ cửa sổ trên lầu, cô có thể thấy anh ăn mặc phong phanh, thỉnh thoảng lúc nóng thì quẹt trán.
Đến hoàng hôn, Dì bắt đầu nấu cơm, khói bếp lượn lờ, anh cũng hoàn thành công việc cuối cùng.
Ban đêm ăn cơm.
Lúc Ôn Huyền từ lầu hai xuống tới, Lục Kiêu cũng vừa mới trở về từ trong viện.
Gương mặt đẹp trai lạnh lùng, chẳng qua mái tóc ngắn đen nhánh có chút ướt mồ hôi.
Tất cả mọi người ngồi ở bàn ăn xem như gần đủ rồi, sau khi Dì thấy anh đi vào, vội vàng đưa cho anh một cái khăn sạch: "Ái chà bận rộn một buổi chiều, nhanh đi tắm một cái rồi ăn cơm cho nóng."
Lục Kiêu nhận khăn lau mặt, vừa định đi vào trong, đột nhiên ——
Một bóng người từ lầu hai đi xuống.
Hình dáng kia, khiến người ta hơi ngẩn ra.
Tối hôm nay Ôn Huyền ăn mặc đặc biệt xinh đẹp.
Sáng sớm ngày mai liền rời đi.
Lúc này cô mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ thắm.
Kiểu mẫu ở chỗ vai làm lộ ra một phần lớn xương quai xanh tinh xảo, hai dây váy nhỏ treo trên bờ vai mượt mà trắng nõn.
Chiếc váy được may ôm sát vào người cô dài ngang đến phần đùi trắng nõn, miễn cưỡng che đi đầu gối.
Tóc dài mê người, hơi chút uốn cong, chiếc váy màu đỏ thắm và màu da tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng, có vẻ làn da mềm mại của cô càng trở nên trắng hơn.
Môi đỏ mê hoặc đầy cám dỗ.
Lúc này cô đẹp không gì sánh được.
Lục Kiêu cứ đứng tại chỗ như vậy, nhìn cô từng bước, từng bước đi xuống.