Vượt Rào

Chương 16





Biên tập: Min

Lâm Vị Quang không ngờ mình sẽ nhận được thư tình, thật sự là không ngờ đến.

Cái chuyện tràn ngập ngây ngô thế này chắc hẳn là dành cho thiếu niên thiếu nữ 17 18, tuy rằng cô đúng là đang ở giai đoạn này thật, nhưng đã sớm cam chịu tư tưởng và tầm nhìn của mình vượt qua ngưỡng thanh xuân rồi.

Vậy nên lúc nhìn thấy ly trà sữa và phong thư này, từ tận đáy lòng cô cũng không có mấy động lòng, chỉ là hơi kinh ngạc.

— Bấy giờ chỉ chưa đến một tháng từ lúc khai giảng thôi mà.

"Á đù, thật sự là có này." Sở Nguyên hứng thứ lấy một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh bàn cô, hạ giọng, "Đúng là cậu chàng nào đó đưa thật, mau mở ra xem, nói không chừng tớ cũng quen đấy."

Người được tỏ tình là Lâm Vị Quang còn chưa nói gì, nhưng tên hóng hớt nào đó lại kích động không thôi.

Bức thư một màu trắng tinh, Lâm Vị Quang chần chờ một chập mới mở ra, lấy tờ giấy trắng bên trong đọc nội dung bên trên.

Chữ viết rất đẹp, nét chữ thẳng thớm, không có lời nói mập mờ gì, khiêm tốn chỉ đơn giản là muốn được kết bạn với cô mà thôi.

Có chút kỳ quái.

Lâm Vị Quang nhìn nội dung xong, Sở Nguyên bất thình lình nói: "Hướng Gia Tự?"

Nghe thấy cái tên này, Lâm Vị Quang cũng sửng sốt, "Ai?"

"Hướng Gia Tự đó, viết ở đây này." Sở Nguyên chỉ vào góc bên phải của bức thư, hiển nhiên cái mà cô ấy chú ý đến không phải nội dung, mà là chủ nhân của bức thư.

"Tớ nhớ cậu ta đứng đầu khoa khoa học kỹ thuật của lớp 12-3." Cô ấy buồn bực, "Phòng họ ở lầu một, hai người các cậu quen biết nhau kiểu gì được?"

Lâm Vị Quang không đáp lại, vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm cái tên kia, cố gắng tìm kiếm một chút tin tức từ nó.

Sở Nguyên thấy cô như thế thì tưởng rằng cô cũng hoang mang, liền giúp cô suy đoán: "À đúng rồi, không phải mỗi chiều thứ ba chúng ta đều có tiết thể dục sao, chúng ta từng học chung với hai lớp bên cạnh, nhưng hình như đã đổi vào tuần trước rồi, có vẻ như đổi sang lớp 12-3 bọn họ, có khi cậu ta gặp cậu vào lúc đó chăng? Yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"

"Cậu nói Hướng Gia Tự học lớp 12-3?" Lâm Vị Quang hơi chau mày, ánh mắt vẫn dính chặt vào cái tên này, lầm bầm, "Không đúng lắm..."

"Sao thế?"

"Cậu ta học ở đây từ trước, hay chuyển trường?"

"Từ đầu đó." Sở Nguyên quyết đoán, "Từ năm lớp 10 cậu ta đã đứng vững trong top ba trường rồi, nghe đâu gia đình kinh doanh, nên cũng giàu có lắm, toàn bộ lớp 12 đều biết đến cái tên này, có điều hình như cậu ta không phải người ở thành phố A này thì phải."

Nghe xong đoạn giới thiệu này, vẻ mặt Lâm Vị Quang càng kỳ lạ.

Sở Nguyên thấy bộ mặt biến hóa khó tả của cô, nghĩ một hồi, hoảng hốt nói: "Không thể nào, tớ nhớ cậu cũng không phải ở thành phố A mà, chẵng nhẽ hai cậu đã quen biết nhau từ trước?"

Lâm Vị Quang xoa huyệt thái dương, cuối cùng cũng đã hiểu được nội dung bức thư vừa đọc, và cả cảm giác kỳ quái kia từ đâu mà đến.

- -- Này nào phải thư tình, chỉ đơn thuần là thấy cô quen mắt, lại không chắc chắn thân phận của cô mà thôi.

Vậy mà cô lại gặp được người quen cũ ở thành phố A, thật sự rất bất ngờ.

Lâm Vị Quang gấp thư lại, cất nó đi, rồi quay sang hỏi thăm Sở Nguyên: "Hướng Gia Tự này có phải là trắng nõn trắng nà, lịch sự nho nhã còn mang kính không?"

"Đúng thế, đẹp trai lắm, tính tình cũng ổn, khá được hoan nghênh trong trường chúng ta đấy." Sở Nguyên gật đầu, kề sát lại hỏi, "Mau nói tớ nghe, các cậu quen nhau thật sao?"

Lâm Vị Quang hồi tưởng lại đoạn ký ức của quá khứ, khó khăn tìm từ đặng giải thích: "Cũng xem như là bạn thuở nhỏ."

Hướng Gia Tự và cô quen nhau từ nhỏ, đều là người của thành phố C. Hai ông bố là bạn chí cốt, ba Hướng là người thân cận nhất mà ba cô tin tưởng, thời điểm đó ba cô vẫn là người đứng đầu tập đoàn, có thể nói hơn phân nửa giang sơn trong tay Lâm Thành Huy là do họ cùng đánh chiếm.

Vì mối quan hệ này mà Lâm Vị Quang và Hướng Gia Tự cũng thường xuyên gặp mặt, nhưng tính cách cả hai tương phản nhau hoàn toàn, cô làm trời làm đất không làm chuyện chính, còn Hướng Gia Tự thì trầm mặc thu mình, thành tích nổi bật, Lâm Thành Huy rất hay so sánh cô và cậu, đúng là "con nhà người ta" trong truyền thuyết đấy.

Trước khi nhà họ Lâm xảy ra chuyện, bọn họ vẫn còn học cùng cấp hai, đáng tiếc biến cố khắp nơi, cô tuổi còn nhỏ bị bắt ép phải rời khỏi thành phố C, và không có cách nào để biết được những chuyện sau này.

Hiện giờ thế lực nội bộ của nhà họ Lâm đã không còn như trước, những mối quan hệ của Lâm Thành Huy lúc sinh thời không giúp ích gì được cho cô, vậy nên cô cũng không cố công đi tìm hiểu nữa.

Nhưng không ngờ, thế giới lại nhỏ như thế.

Lâm Vị Quang nhìn ly trà sữa với vẻ suy tư, nói: "Tớ phải đi gặp cậu ta."

"Các cậu có duyên đấy." Sở Nguyên chống má, nói, "Thanh mai trúc mã? Lâu ngày gặp lại?"

"Không thái quá thế đâu, chỉ là một người bạn khi xưa thôi."

Tuy nói là thế, nhưng chỉ riêng mấy từ ngữ mấu chốt "bạn thời thuở nhỏ" thôi cũng đủ làm người ta suy nghĩ miên man, Sở Nguyên tặc lưỡi hai tiếng, định trêu chọc, lại chợt nhớ ra chuyện gì đấy, muốn nói lại thôi.

Chần chờ một chập, cô ấy đảo mắt nhìn chung quanh, nói nhỏ: "Vậy có cần tớ yểm trợ cho cậu không?"

Lâm Vị Quang cắm ống hút vào, uống một hớp trà sữa, nghe thế thì nhìn cô ấy: "Yểm trợ gì cơ?"

"Không phải cậu muốn gặp trúc mã à." Sở Nguyên chớp chớp mắt, đứng đắn nói, "Chuyện này không thể để Trình Minh Dật biết được, nếu không nhất định cậu ấy sẽ nói cho chú mình biết, không phải cậu sẽ gặp phiền phức à?"

Lâm Vị Quang suy nghĩ lời cô ấy nói một hồi, cứ thấy sai sai ở đâu đấy.

Hai giây sau, cô mới phản ứng lại: "Nói cứ như tớ lén lút yêu đương thế?"

"Nào, chỉ là cẩn thận một chút thôi mà, nhỡ đâu vị kia phát hiện ra muốn tìm cậu tính sổ thì sao." Sở Nguyên nói, "Có điều vẫn phải nói, không phải trước kia cậu từng nói không có hứng thú với mấy lão già à, sao vã mặt nhanh thế?"

"Trình Minh Dật nói với cậu?"

"Đúng vậy, nếu cậu ấy không nói thì tớ cũng chẳng biết, hóa ra cậu còn định giấu tớ cơ đấy."

Lâm Vị Quang khẽ niết chân mày, thầm nghĩ Trình Minh Dật thật sự xem cô là thím nhỏ đấy à, lại còn nói cho Sở Nguyên biết nữa, làm cô không biết nên tiếp lời như thế nào.

Quan hệ giữa cô và Trình Tĩnh Sâm không chỉ đôi ba câu là có thể giải thích rõ ràng, càng đừng nói đến sau chuyện khôi hài tối hôm qua, cô có thể đoán ra được trong giới sẽ truyền tai nhau những lời đồn đoán thế nào rồi.

So với phủi sạch quan hệ, chi bằng dứt khoát đâm lao theo lao.

Dù sao cô cũng không phải người chú trọng thanh danh, mà lão nào đấy càng không phải.

Nghĩ thế, Lâm Vị Quang nhanh chóng giấu nhẹm cảm xúc, vờ dời mắt ra chiều lảng tránh, thẹn thùng vừa đủ: "Không phải là vì trước đấy chưa xác định với anh ấy sao, nên tớ cũng không nhắc đến."

Nghe thế, ánh mắt Sở Nguyên lấp lánh, kề sát cô hơn, nở nụ cười đến là sâu xa.

Lâm Vị Quang tìm ra được chút bóng dáng của Trình Minh Dật từ nụ cười này, đáy lòng vang lên một hồi chuông cảnh báo, kế tiếp đây sẽ là những từ ngữ chết người.

"Tiểu Vị, cậu ngầu đấy, có thể bắt được vị họ Trình này." Sở Nguyên cảm khái, "Tớ còn tưởng chú ấy là một đóa hoa cao ngạo, không ngờ lại thích cô gái nhỏ xinh đẹp."

Đoạn, ánh mắt cô nàng thay đổi, nói: "Thật ra tớ tò mò một chuyện muốn hỏi cậu."

Lâm Vị Quang bất giác này sinh ra một dự cảm bất ổn, đang muốn cắt ngang câu chuyện thì Sở Nguyên đã nói trước----

"Đàn ông 30, có phải là hoa quỳnh thật không?"

Lâm Vị Quang: "....."

Cô chưa từng nghĩ chỉ với một câu vui đùa của bản thân lại biến thành cục đá nện vào chân mình.

Đương nhiên, cô cũng tuyệt đối không có khả năng đưa ra câu trả lời xác thực.

Bằng kỹ năng giả ngu đạt thành tích xuất sắc và bịa chuyện đỉnh của chóp, cô thành công lảng tráng được vấn đề sắc bén này, kéo dài thời gian đến lúc chuông reo vào học.

Nhìn Sở Nguyên không tình nguyện ngồi xuống bàn học, Lâm Vị Quang hít một hơi thật sâu, thuận lợi hóa giải nguy cơ.

- -- Cô cũng đâu có biết người đàn ông ấy có được hay không đâu.

Tốt xấu gì Lâm Vị Quang cũng chỉ mới 18, lại còn là học sinh cấp ba, da mặt có dày cũng ngượng ngùng mấy cái chuyện đấy chứ. Lúc trước cô ba hoa chích chòe với Chu Vô Ngu là vì muốn kích thích đối phương, còn nói với người khác thì không thể được.

Mấy việc đùa giỡn đấu võ mồm còn được, chứ nói thẳng đuột ra thì đúng là cô không có kinh nghiệm gì để sử dụng.

Tiết tự học tối kết thúc quá muộn, Lâm Vị Quang quyết định tạm thời gác lại chuyện gặp Hướng Gia Tự, dự định chiều mai tan học rồi gặp cậu sau.

Vì thành tích tháng đã ra nên nội dung của buổi học hôm nay chủ yếu là tập trung sửa đề, buồn tẻ và nhàm chán.

Năng lực tiếp thu của Lâm Vị Quang rất mạnh, cả một tiết học cô dùng để sắp xếp lại những điểm yếu của mình, thời gian còn lại thì dùng cho luyện giải đề, cứ thế đã đến giờ tan học.

Trà sữa Hướng Gia Tự mua cho cô khá ngon, Lâm Vị Quang nhìn tên quán, âm thầm ghi nhớ, sau đó xách cặp lên vai, cầm ván trượt đi ra ngoài.

Khi đứng dậy, bức thư được đè dưới cuốn sách nhô ra nửa phần, cô mới chợt nhớ đến thứ này, tiện tay kéo khóa ba lô ra nhét vào xấp thành tích.

Khi về lại Royal Lake Residence thì căn nhà đã sáng đèn.

Cô đứng ở huyền quan nhìn vào trong phòg khách, quả thật là bắt gặp Trình Tĩnh Sâm đang làm việc.

Anh mặc đồ rất thoải mái, áo sơ mi xám không còn nghiêm túc ôm chặt lấy thân người, cổ áo lơi lỏng, cổ tay được vén lên đến cánh tay, không còn vẻ lạnh lùng đoan chính như ngày thường nữa.

Anh đặt laptop lên đầu gối, ngón tay thon dài đang gõ bàn phím, vừa nghe tiếng cửa vang lên liền quay đầu nhìn về phía cô.

"Đang bận sao." Lâm Vị Quang đặt ván trượt sang một bên, nhìn đồng hồ treo tường, "Sinh hoạt về đêm của lão già đây có phải là khá buồn tẻ và vô vị không."

Đã sớm biết nhóc con này là bà cố nội ngôn từ, Trình Tĩnh Sâm lười tiếp chiêu, thong dong nói: "Yên tâm, chờ sau khi cháu thi đại học xong, tôi tất nhiên sẽ sắp xếp chu toàn cho cuộc sống về đêm của cháu."

Sau kinh nghiệm học bù suốt kỳ nghỉ hè vừa rồi, Lâm Vị Quang hoàn toàn tin rằng tên này sẽ không thấy gánh nặng gì mà tiếp tục bóc lột kỳ nghỉ hè tiếp theo của cô.

Tài chính và quản lý công ty khó hơn so với trong sách vở nhiều, cô suy nghĩ rồi lại bất đắc dĩ, đau đầu cho một tương lai không xa sau này.

Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ ra, tò mò hỏi anh: "Này, năm đó không phải chú về nước vào cấp ba sao? Vậy không phải là đã trì hoãn việc học à?"

"Không đến nỗi, lúc ấy tôi đi du học, vì đôi bên đều bận rộn nên tôi đã tranh thủ tốt nghiệp đại học sớm."

Ngữ điệu người này quá đỗi bình thường, làm cô nghi hoặc, "Lấy tín chỉ dễ đến thế sao, học trường nào thế?"

"Oxford." Anh nói.

Lâm Vị Quang: "....."

Mẹ nó, thế này thì câm luôn rồi.

"Nói đến đây, tôi cũng nên chọn ngành rồi." Cô ngồi xuống bên cạnh anh, "Chú ơi, có kiến nghị nào không?"

Trình Tĩnh Sâm nghe thế thì bật cười khẽ, vô cảm quan sát cô một phen, "Cháu xem tôi là người giám hộ?"

Lâm Vị Quang nhếch mép cười thương mại, thành thật đáp: "Chú lớn hơn tôi một con giáp, từng trải còn gì, không hỏi chú thì hỏi ai?"

Nhóc con hai ba câu là lại chê anh già, Trình Tĩnh Sâm nghe mà đau cả thái dương, chút nhẫn nại còn sót lại cũng sắp bị tiêu hao hết rồi.

"Được." Anh gật đầu, "Dựa vào thành tích của cháu, học trường trọng điểm là chuyện không cần suy nghĩ, không bằng tôi đầu tư một trường đại học nào đó rồi nhét cháu vào đi."

Sắc mặt Lâm Vị Quang cứng đờ, suýt chút nữa là nhảy dựng lên lý luận với anh rằng mình vẫn còn thời gian để tiến bộ.

Lão già mồm mép đủ độc, trong lòng cô tự biết tài hùng biện của mình chỉ là thứ bỏ, thế là dứt khoát lấy ba lô ra, muốn dùng sự thật để nói chuyện.

Cô lấy phiếu điểm lần này ra, không hề nghĩ ngợi đưa đến bên cạnh anh, tự tin ngút ngàn nói: "Tôi cho chú một cơ hội nữa để sắp xếp lại ngôn ngữ, nhìn xong rồi hãy nói!"

Trong ngoài không hề có chút khách khí nào, đúng là nhóc con không biết trời cao đất dày muốn ăn đòn đây mà.

Trình Tĩnh Sâm không giận cũng chẳng cười, lạnh nhạt nhìn cô, hờ hững nói: "Cháu nhắc lại những lời vừa nãy lần nữa."

Đương nhiên Lâm Vị Quang nào dám lặp lại.

Cô cố cô đọng lại những gì vừa nói, cuối cùng hóa thành bốn chữ đầy kiên cường—

"Mời Cậu xem ạ."

Trình Tĩnh Sâm: "...."

Anh phát hiện bản thân mình mãi mãi không thể nào tức giận với Lâm Vị Quang được, nhóc con này luôn có 100 cách chọc cho anh mất kiên nhẫn, song lại có đến 101 cách để làm anh nguôi giận.

Vẫn đành xoa mi tâm, Trình Tĩnh Sâm không so đo với cô nữa, nhận lấy mấy tờ giấy mỏng tang đầy số liệu.

Mấy tờ đầu tiên đều là phân tích lỗi sai, đã được Lâm Vị Quang ghi chú lại hết, anh chỉ lướt sơ qua, rồi nhảy thẳng đến kết quả cuối cùng.

Sau khi thấy được xếp hạng cả khối, chân mày Trình Tĩnh Sâm nhếch lên.

Cô nhóc này luôn khiến cho anh phải bất ngờ.

"Thi không tệ." Anh gật đầu tán thành, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn ban nãy đôi chút, "Có muốn gì không, xem như là phần thưởng."

Mục đích đã thành.

Lâm Vị Quang thản nhiên nhận lấy câu hứa hẹn này của anh, nói, "Vẫn chưa nghĩ ra, để nợ đi."

Trình Tĩnh Sâm liếc nhìn, "Cháu muốn làm gì?"

"Giọng điệu của chú là thế nào." Cô bất mãn, "Chú tình tôi nguyện, tôi đâu có cưỡng ép gì chú đâu, cẩn thận thế làm gì?"

— Nói thì nói thế, nhưng cách diễn đạt này thật khó mà khen nỗi.

Trình Tĩnh Sâm chỉ cảm thấy lòng kiên nhẫn của mình sắp sửa cạn kiệt, bị cô chọc cho tức cười: "Lâm Vị Quang, không biết nói thì ngậm cái mồm vào. Thái độ khi đứng trước mặt trưởng bối thế nào còn cần tôi dạy cho cháu?"

Lâm Vị Quang im hơi lặng tiếng trợn trừng mắt, thầm nghĩ hai người bọn họ đều không phải là kẻ nói chuyện đường hoàng, vậy thì cả hai đều câm luôn đi.

Sống dưới một mái hiên không thể không cúi đầu, trong lòng cô cân nhắc mãi, ngoài miệng ngoan ngoãn mà vâng, thật sự không còn nói thêm gì nữa.

Đối phó với cô một hồi, tính kiên nhẫn của Trình Tĩnh Sâm đã bị đối phương rút cho cạn kiệt, thật lòng mà nói trong công việc làm ăn anh cũng chưa từng thấy bất lực với ai như thế này.

Nuôi trẻ đúng là việc khó, càng đừng nói đến ác ma Lâm Vị Quang này.

Nghĩ thế, anh có chút mệt mỏi xoa huyệt thái dương, đóng xấp bảng điểm lại lay nhẹ đôi cái.

Đang định trả vật về cho chủ, vì động tác của anh mà một thứ đồ bằng giấy hình chữ nhật nép mình trong xấp giấy rơi xuống, nhẹ nhàng tung bay rồi hạ cánh ngay đầu gối anh.

Lúc này Lâm Vị Quang vừa mới chạm vào góc tài liệu, nhìn thoáng thấy món đồ kia rơi xuống, nhất thời hai tròng mắt run lên, thầm nghĩ thôi rồi.

Bất chấp mọi thứ, cô hoạt động cổ tay muốn nhặt nó ngay.

Trình Tĩnh Sâm vốn không để ý đến, nhưng nhìn động tác thái quá của cô thì không khỏi nảy sinh ra một chút nghi ngờ, trước khi cô kịp lấy nó thì anh đã cầm lên.

Híp mắt đánh giá, là một bức thư.

Lâm Vị Quang nóng nảy, ngay lúc anh chưa mở ra cô đã vội nhào qua, nâng tay lên hòng đoạt được nó từ anh.

Một tí giãy dụa này của cô thì còn chưa đủ lọt vào mắt Trình Tĩnh Sâm, anh nắm lấy tay cô, hơi dùng sức đè xuống, cô bé đã bắt phải khoảng không.

Lâm Vị Quang không phục, khăng khăng quậy đến cùng, nghiêng người về phía anh, dùng rất nhiều sức lực muốn cản lại tư thế của anh.

Tính nhẫn nại của Trình Tĩnh Sâm vốn đã không tốt, bị cô quậy như vậy, thế là bắt lấy cả hai cổ tay cô đè về phía mình.

Lâm Vị Quang bất ngờ, còn chưa kịp hét lên, trọng tâm không vững ngã nhào vào trong lòng anh.

Hai tay bị người đàn ông ấy gông lại như xiềng xích, cô không có chỗ nương tựa, chóp mũi đập thẳng vào ngực người nọ, đau đến nước mắt lưng tròng.

Có trời mới biết cô đã nỗ lực đến nhường nào để ngăn lại sự thô bạo, cô đã nỗ lực để giành lại nó, nhưng trong dự kiến, lấy thất bại làm kết thúc.

"Chú buông tay ra!" Lâm Vị Quang điên lên, thật sự muốn dùng đầu làm vũ khí đâm anh, "Trình Tĩnh Sâm, chú làm gì thế!"

Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu lên trừng mắt tức giận nhìn anh, nào ngờ đúng lúc này Trình Tĩnh Sâm cúi đầu xuống, thế là hai ánh mắt chạm vào nhau.

Thậm chí Lâm Vị Quang còn nhìn thấy được hình ảnh của mình qua đôi ngươi anh.

Cô không ngờ sẽ gần đến thế, đầu óc trống rỗng, theo bản năng ngừng thở.

Trình Tĩnh Sâm hiển nhiên cũng bất ngờ, vẻ mặt dị thường trong chốc lát, nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn cô, cảm xúc rất khó phân biệt.

Giằng co thế này một hồi lâu.

Nếu là trong quá khứ, Lâm Vị Quang hoàn toàn tin tưởng rằng bản thân có thể tranh luận với anh trong tư thế này, nhưng sau khi phát hiện ra bản thân bất thường từ tối hôm qua, cô đã mất hết tự tin rồi.

Đáng mừng là, lần này cô không còn bị ma xui quỷ khiến mà muốn thò đầu qua hôn anh nữa.

Lâm Vị Quang không nghĩ ra được nguyên nhân trong đó, và càng không muốn dễ dàng bộc lộ nên sự khác thường của bản thân mình.

Từ trạng thái vô cùng khó chịu, cô khó khăn lắm mới thích ứng được, nâng cao giọng,"Chú coi lại chú đi!"

Đầu mày Trình Tĩnh Sâm nhếch

lên, nhìn xem cô lại muốn làm trò gì.

Đối diện với ánh mắt của anh, Lâm Vị Quang cứng đờ, nhưng vẫn kiên cường dùng những lời mà anh vừa dạy dỗ cô ban nãy để bật lại anh: "Nào có ai đối xử với con cháu như chú, chú như này là—giống dáng vẻ của một vị trưởng bối đấy sao?"

Trình Tĩnh Sâm: "...."

Anh tin rằng, trước khi suy nghĩ hẳn là cô đã định nói "già mà không nên nết".

Đối diện với câu chất vấn, Trình Tĩnh Sâm vẫn hờ hững, sức giữ cô cũng không nhẹ đi chút nào, một tay cầm bức thư, đầu ngón tay móc lên, mở thư ra.

Đến tận lúc này, kết hợp với phản ứng của đứa trẻ này thì anh cũng đã biết được đây là thứ gì.

Mở giấy ra, anh đảo mắt lướt qua nội dung, kết luận phỏng đoán của mình.

Trình Tĩnh Sâm không mấy hứng thú với thứ này, không đọc hết, lại đóng bức thư và trả về cho chủ nhân của nó.

"Tôi còn tưởng cháu giấu cái gì." Anh quan sát cô, vẻ mặt có chút bỡn cợt, "Vừa khai giảng xong chưa đến một tháng, cháu cũng không tệ đấy."

Lâm Vị Quang nhận ra sức lực trên tay đã nhẹ đi, lập tức tránh khỏi cái giam của anh, cầm đồ về nhét vào trong ba lô.

Nghe thế, cô cười nhạt đáp: "Hết cách rồi, nhưng đúng là được hoan nghênh thế đấy."

Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý gì, cũng không vì việc này mà thái độ, chỉ nói: "Lấy việc học làm trọng, đừng có lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này."

Giọng điệu của anh rất bình thản, đúng diễn xuất của một vị trưởng bối đang dạy dỗ, hơn nữa lại còn là hình thức nuôi thả, và cô có nghe hay không cũng chẳng quan trọng.

Trong lòng Lâm Vị Quang có chút khó chịu.

Vừa rồi cô muốn giành bức thư lại là vì sợ bị hiểu lầm, cuối cùng mới phát hiện ra đối phương vốn chẳng để trong lòng, còn cô nóng lòng muốn phủi sạch thì biến thành một trò hề.

Cô căng thẳng cái gì chứ.

Lâm Vị Quang quay mặt đi, vẫn đang cố đè nén cảm xúc kỳ quái xuống, từ trước đến nay cô không phải kẻ thích kìm nén, nếu không thoải mái thì phải đổi một biện pháp để thể hiện nó ra.

Nghĩ đoạn, cô tức giận lên tiếng: "Hay thật, tôi hẹn hò yêu đương trên trường, cháu trai chú hay Chu Vô Ngu mà nhìn thấy thì lại đồn chú bị cắm cho cái sừng đấy."

Góc độ câu trả lời này của cô quá xảo quyệt, Trình Tĩnh Sâm im lặng không nói một hồi, rồi cười, "Vậy là tôi nên cảm ơn cháu vì đã suy nghĩ cho danh dự của tôi rồi."

"Không cần cảm ơn."

Lâm Vị Quang mất tự nhiên cầm ba lô lên, gật đầu với anh: "Dù sao cũng là do tôi kéo chú vào vở kịch này, nên phải chịu trách nhiệm đến cùng."

"Vã lại, mấy chàng trai trẻ thì sao mà tốt bằng chú được?" Cô cong mắt, cười rất thoải mái, "Chú thương tôi này, cho tôi tiền tiêu này, còn đáp ứng mọi nhu cầu của tôi nữa, tôi nào còn muốn để mắt đến người khác nữa."

Lời này đúng là có chút vượt rào.

Ánh mắt Trình Tĩnh Sâm trầm xuống, vô cảm nhìn cô.

"Lâm Vị Quang." Anh gọi, "Không biết lớn nhỏ thì cũng phải có chừng mực."

Ngầm cảnh cáo.

Lâm Vị Quang không đáp lại, tựa như không biết ngụ ý của anh là gì, chỉ cười cười.

"Tôn ti thứ bậc, Cậu thấy tôi để ý đến à." Cô nói, "Tôi chỉ trần thuật lại suy nghĩ của mình thôi."

Cú đánh này quá nhanh nhẹn, nói xong, Lâm Vị Quang rất dứt khoát lui ra sau nửa bước, hiển nhiên không có ý định muốn tiếp tục đề tài này.

Huơ tay, cô đi về phía phòng ngủ, biếng nhác nói: "Không còn sớm nữa, chú à, ngủ sớm một chút nhé."

Cùng lúc vừa nói hết câu, thân ảnh cô cũng biến mất sau góc khuất hành lang.

Cô không quay đầu lại.

Nét mặt Trình Tĩnh Sâm từ đầu đến cuối đều rất hờ hững, mãi đến khi tiếng cánh cửa đóng lại, anh mới chau mày một cái nhìn ra.

— Anh không hề có kinh nghiệm đối phó với trẻ con.

Nhưng anh có cảm giác, dường như có chỗ nào đấy sai sai.

Tác giả có lời muốn nói:

Hướng Gia Tự, một nhân vật nam phụ vườn trường đủ tiêu chuẩn.

Lâm Vị Quang, một tuyển thủ chơi bóng tự do thả bóng bất cứ lúc nào.

Trình Tĩnh Sâm, một con chó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.