Vượt Rào

Chương 4



Biên tập: Min

Lâm Vị Quang dậy từ sớm, lúc rửa mặt xong ra khỏi phòng, sắc trời chỉ vừa hửng sáng.

Cô lười biếng duỗi eo, ngáp một cái, khóe mắt nhìn thoáng qua thấy một thân hình ở sô pha cách mình mấy bước chân, không khỏi dừng lại nhìn về hướng đó.

Trình Tĩnh Sâm đang lật sách, áo sơ mi chỉnh tề, cổ áo mở ra hai nút, chân dài vắt chéo, tư thế ngồi biếng nhác nhàn hạ.

Cảm xúc trên mặt anh rất nhạt, giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc, đường cong từ cổ tay sắc bén, thuốc lá lặng lẽ cháy, để lộ màu đỏ tươi.

Nhận ra được sự tồn tại của cô, anh mới nhìn về hướng này, sau đó tắt thuốc đi, "Dậy sớm thế."

"Tự tỉnh, quen rồi." Lâm Vị Quang đi lên trước, ngồi đối diện với anh, "Chuyến bay hôm nay của chúng ta là mấy giờ?"

"Tám giờ sáng."

Lâm Vị Quang ồ, nhìn thoáng qua ly Highball trên bàn, đáy mắt sáng lên, dịch qua bên anh mấy tấc, "Tôi cũng muốn uống."

Trình Tĩnh Sâm nheo mày, đầu ngón tay đặt trên ly rượu, vừa cất lời đã đánh bay ý niệm trong đầu cô, "Ngăn mát có sữa bò, tự đến lấy."

Lâm Vị Quang mặt không đổi sắc quay về lại chỗ ngồi của mình.

Lão vô lại, bây giờ lại đi diễn vai trưởng bối à, sao trước đó lúc bảo cô đừng làm phiền anh thì không diễn đi?

Đáy lòng cô thầm mắng, âm thầm bĩu môi, ngoan ngoãn cầm sữa về, cắm xong ống hút thì ngồi lên sô pha thong thả uống.

Tầm mắt của cô cứ dời đến đối diện, nhưng cô lại không dám trắng trợn quan sát Trình Tĩnh Sâm, chỉ đành chán chết lắc chân, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cái ống quần xắn lên đến đầu gối của cô chưa được thả xuống, cẳng chân tinh tế, trắng đến lóa mắt, trên da thịt vẫn còn hằn mấy vết xanh tím, tự nhiên bộc lộ nên sự thú vị.

Trình Tĩnh Sâm bị màu trắng nõn ấy chọc phiền, nâng mi mắt lên, cố gắng để cho âm giọng của bản thân được ôn hòa, nhắc nhở: "Chân."

"Hả?" Lâm Vị Quang quay đầu lại, không hiểu ý anh, theo bản năng nâng chân mình lên, "Thế nào?"

Hai người ngồi không gần nhau lắm, nhưng cô vừa hành động như thế, khoảng cách ban đầu liền biến từ lễ phép thành không lễ phép, và hiển nhiên là cô không nhận ra được điểm ấy.

Nếu người ngồi đối diện là phụ nữ, động tác thế này khỏi nói cũng biết, nhưng ngặt nỗi đây lại là cô gái làm anh không có cách nào nghĩ nhiều được.

Trình Tĩnh Sâm cuộn tay lên mặt bàn, ánh mắt nhìn thoáng qua mắt cá chân tinh xảo của cô bé, đường cong xinh đẹp, điêu khắc như ngọc.

Anh im lặng không nói gì một chập, chợt vươn tay.

Mắt cá chân đột nhiên bị cầm lấy, Lâm Vị Quang giật nảy mình, sợ đến mức mém chút nữa đã đá văng bàn tay ấy ra.

Vành tai của cô nóng bỏng, vừa định mở miệng hỏi anh làm gì thế thì lại thấy người đàn ông với vẻ mặt vô cảm thay cô cố định lại lớp băng gạt đang lay lắc sắp rớt trên đùi cô.

Gan bàn tay anh khẽ khàng lướt qua làn da cô, tê tê dại dại, Lâm Vị Quang có chút ngây người, mới ý thức được vừa nãy mình nghĩ nhiều rồi.

"Băng gạt phải thay mỗi ngày, tự mà nhớ cho kỹ." Trình Tĩnh Sâm buông cô ra, nói.

Lâm Vị Quang đần độn chớp mắt, trái tim loạn lên một cách khó hiểu.

Cô hoàn hồn, nhanh chóng dời mắt đi, lắp ba lắp bắp trả lời: "Ồ, lát nữa tôi sẽ đi đổi."

Biểu cảm có thể khống chế, nhưng phản ứng sinh lý lại chẳng thế, Lâm Vị Quang cảm nhận được rất rõ ràng gương mặt mình đang nóng lên, hành vi lõa lồ ttong lòng không thể nghi ngờ, vô cùng vô dụng.

— Đm, chẳng nhẽ đây là tuổi dậy thì ở mấy cô gái đó ư?

Cô bối rối chỉ muốn chạy về phòng trốn, nhưng lòng tự trọng lại không cho phép, chỉ đành vờ vịt như thể không có gì, ngó đông ngó tây, chỉ là không ngó đối diện.

Trình Tĩnh Sâm quan sát cô, vốn định sẽ cho cô nhóc con chút mặt mũi, nhưng dáng vẻ kinh ngạc của Lâm Vị Quang rất thú vị, anh lại bỗng không muốn làm thế nữa.

Bèn cười khẽ: "Bạn nhỏ, cháu đỏ mặt cái gì?"

Lâm Vị Quang trừng mắt, không ngờ tên này còn thảnh thơi mà trêu chọc cô, mặt đỏ lựng nóng hổi.

Cô mím môi không hé răng, vẻ mặt lồ lộ sự tức giận, nhưng nét ngây ngô trên mặt lại biến nó thành vẻ oán trách hơn, nghẹn bụng lửa không muốn để ý đến anh.

Cũng may Trình Tĩnh Sâm không có ý định làm cô khó xử, thấy cô không đáp lời nên anh cũng bỏ qua, bình tĩnh dựa vào ghế tiếp tục đọc sách.

Thần kinh căng cứng của Lâm Vị Quang bấy giờ mới được thả lỏng đôi chút.

Vất vả làm nhiệt độ trên mặt mới tan đi, nhưng bầu không khí im ắng thế này làm cô như đứng lửa ngồi than, cô cắn ống hút, mấy bận muốn kiếm đề tài nhưng lại không sao mở miệng được.

"... Chuyện là." Lâm Vị Quang xoay đầu, cuối cùng cũng nói đến một đề tài cứng nhắc, "Chú giúp tôi, là vì thiếu nợ ơn tình với ba tôi ư?"

Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, gật đầu, "Đúng vậy."

Nguyên nhân cũng không có gì bí mật, anh gói gọn trong vài lời ít ỏi mà ý nhiều, "Năm đó nếu không có ba cháu hỗ trợ, tôi sẽ không thể ngồi vào vị trí đó nhanh đến vậy, cháu là con ông ấy, theo lý tôi cũng nên chăm sóc cho cháu."

Nói rất công thức hóa, Lâm Vị Quang thầm nghĩ.

Anh và Lâm Thành Bân kết thù, cô tình cờ lâm vào thế khó xử, anh chỉ cần tốn chút tâm tư là có thể để cho một người thừa kế chính thức như cô quay về lại vị trí cao nhất của nhà họ Lâm, đối với anh cũng không thiệt.

Nói trắng ra, là hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Lâm Vị Quang nghĩ thầm, nhưng không để lộ trên mặt, cô trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Tai nạn thị sát lần đó, chú đã điều tra chưa?"

Anh từ chối cho ý kiến, "Họ hàng của cháu quả thật tốn không ít tâm tư."

— Quả nhiên không phải chuyện xui rủi.

Nhưng Trình Tĩnh Sâm nói như thế thì hiển nhiên là không đủ chứng cứ, Lâm Vị Quang nheo mày, không khỏi có chút nóng nảy.

Nhìn ra được ý tứ của cô, Trình Tĩnh Sâm bổ sung đúng lúc: "Chuyện nhà họ Lâm tôi sẽ không nhúng tay vào, chờ sau khi cháu quay về, tôi sẽ giúp cháu."

Cô ngẩn người nhìn anh, "Lâm Thành Bân cũng không phải tên tốt lành gì, bác cả này của tôi rất âm hiểm."

"Ừm."

"Vậy chú giúp tôi, không sợ bị lão trả thù?"

Trình Tĩnh Sâm cười khẽ một tiếng: "Chút tài mọn ấy của lão, loại bỏ cũng không tiếc lắm."

Lâm Vị Quang khẽ chậc một tiếng.

Lần đầu tiên cô được diện kiến một người nói ra những lời tàn ác như thế với sắc thái ôn hòa như vậy, tên này đúng thật là Ngọc Điện Diêm Vương ngụy quân tử, chỉ sợ lúc lăng trì còn có thể vừa cười vừa ra tay ấy chứ.

"Đủ tàn ác." Cô giơ ngón cái, thổi phồng, "Không hổ là Ông Hai Trình, trừ bản thân ra thì ai cũng khinh thường."

Trình Tĩnh Sâm nghe thế thì quét mắt nhìn cô, ngữ điệu nhạt nhẽo: "Mở mồm há miệng toàn lời dư thừa."

Lâm Vị Quang: "..."

Tên này còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời này cơ?

Nhưng vào lúc này, nơi huyền quan truyền đến tiếng gõ cửa, chỉ ba tiếng ngắn ngủi, rất nhanh nhẹn.

Cô ngẩng đầu vốn muốn đi đến xem thử là ai, định bụng đứng dậy thì Trình Tĩnh Sâm đã đóng cuốn sách lại, nói với cô: "Đi mở cửa."

Lâm Vị Quang sống 18 năm trời, những lúc nghèo túng nhất cũng không bị ai sai bảo qua, nhận một câu ra lệnh liền thấy khó chịu phải nhăn tít mày lại, khắp mọi nơi trong cơ thể đều không thoải mái.

Dẫu gì cũng đương tuổi phản nghịch, bị Trình Tĩnh Sâm nói thế, cô cóc thèm đi nữa. Nhưng dù sao ông chủ trước mắt cũng là người không thể trêu vào, cuối cùng vẫn banh mặt ra, giận mà không dám nói, chỉ đành ồ.

Ý rằng không phục đấy.

Trình Tĩnh Sâm nhìn nét mặt của cô, ra chiều rất hứng thú, "Còn có thể dùng mặt chửi người cơ à."

Lâm Vị Quang nghe vậy, không khỏi thầm nghĩ vô nghĩa à, nếu cô mà mở miệng chửi anh, thì chỉ sợ sẽ bị hất nước bùn vô mặt mất.

Cô đứng lên đi được hai bước, sau đó tay đặt lên đầu gối ngồi xổm xuống, ngẩng mặt lên nhìn Trình Tĩnh Sâm, ý cười trong veo.

"Nào dám ạ." Cô nhìn anh trừng mắt, "Sau này tôi còn phải dựa dẫm vào chú Trình cơ mà, lấy lòng còn không kịp."

Khuôn mặt cô bé trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp quá đỗi, đôi mắt trong suốt sáng ngời, lúc cô cười, hai bên mép môi có lúm đồng tiền nhỏ, lanh lợi dịu ngoan lẫn lộn, dễ làm người khác nghe theo lời cô.

Tiếng "chú Trình" kia thật khẽ, có chút ý ngọt mềm nhẹ khó diễn tả, dừng lại bên tai anh.

Trình Tĩnh Sâm quan sát cô trong giây lát, cũng cười.

Thoáng cúi người, anh nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, khẽ nói—

"Lâm Vị Quang, đừng diễn."

Vừa dứt lời, Lâm Vị Quang liền hiện nguyên hình, rũ rượi và suy sụp.

Cô lật mặt xem thường, tự biết mất mặt nên lười giả vờ nữa mà đứng lên đi ra mở cửa.

Người đến là vị thư ký tên Hà Thứ ngày hôm qua.

Lâm Vị Quang cố ý tránh đi, để phòng khách lại cho bọn họ bàn chuyện, còn mình thì đi về phòng ngủ.

Đổi băng gạt chậm rì rì, cô nhìn thời gian, thấy đúng giờ rồi mới đẩy cửa đi ra bên ngoài, lại phát hiện không một bóng người.

Lâm Vị Quang nhíu mày, đi dọc theo lối nhỏ lên đằng trước, vừa định cất tiếng gọi người, chợt nghe thấy tiếng nói phát ra từ một khe hở nhỏ của cánh cửa trong phòng—

"Điều tra ra rồi?"

Là giọng của Trình Tĩnh Sâm.

Lâm Vị Quang dừng bước, sợ bản thân bị hiểu lầm là nghe lén, không hề nghĩ ngợi liền trốn vội ra sau cảnh cửa theo bản năng, thậm chí còn không dám thở lớn.

Làm xong những động tác này cô mới sửng sốt, phát hiện hình như mình đã nghe lén thật rồi.

"Giống như trong dự đoán, là lão Trọng làm, nhà họ Lâm cũng có nhúng tay vào." Hà Thứ nói, "Tôi đang phân loại chi tiết việc ra vào trên đường biển quốc tế trong hai năm đổ lại đây của bên kia, có cần tạm giữ người trước không?"

"Không vội, phái người siết chặt vào."

"Vâng, vậy phía lão Trọng thì sao ạ?"

Trình Tĩnh Sâm trầm ngâm vài giây, thong dong nói: "Ba tháng sau là đại thọ 60 của ông ta, đến lúc đó đích thân tôi sẽ đi, nhớ để phần lễ cho lão."

Lâm Vị Quang ép chặt hô hấp, trực giác mách bảo cô phải đi mau và quên sạch đoạn đối thoại này đi, nhưng không biết vì sao mà cô vẫn ngồi ở đây trong do dự.

Ngay sau đó, cô nghe Trình Tĩnh Sâm chuyển đề tài, nói: "Hà Thứ, đưa tôi mượn cây bút."

Hà Thứ không rõ dụng ý của Trình Tĩnh Sâm, nhưng vẫn đưa cây bút máy kẹp ở túi áo cho anh.

Cũng vào lúc này, Trình Tĩnh Sâm bỗng nghiêng người, không chút để ý liếc mắt nhìn về hướng cô, nhìn thì có vẻ ôn hòa thong thả, nhưng lại sắc bén đến nỗi làm lòng ai phát lạnh.

Lâm Vị Quang bắt lấy ánh mắt như cười như không của anh, lòng lóe lên linh cảm, gần như cùng lúc cô kích động lùi về sau, thì cây bút máy kia cũng bị Trình Tĩnh Sâm ném rất chuẩn xác về hướng cô.

Cô phản ứng mau lẹ, vốn dĩ mục tiêu của Trình Tĩnh Sâm từ ban đầu không phải là cô, cây bút máy đánh mạnh lên khung cửa, bắn ngược đến trán cô.

Lâm Vị Quang không ngờ anh lại độc địa như thế, bất ngờ quá đỗi bị đánh cho ngã ngồi trên mặt đất, cô bịt kín cái trán bị ăn đau, tức giận phừng phừng muốn mở miệng, vừa giương mắt lên lại bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Hà Thứ.

...

Xấu hổ, xấu hổ quá đi.

Xấu hổ đến nỗi Lâm Vị Quang rất muốn dùng tay đào hố.

Cô tự biết mình đuối lý, đành yên lặng nhặt bút máy dịch người đứng lên.

Trình Tĩnh Sâm và cô giằng co trong giây lát, khẽ nhếch đuôi mày, rồi quay sang nói với Hà Thứ: "Gửi thông tin chi tiết sang cho tôi."

Hà Thứ hoàn hồn, cất tiếng trả lời: "Muộn nhất là ngày mai."

Trình Tĩnh Sâm vuốt cằm lững thững đi ra đến cửa, Lâm Vị Quang chột dạ, vẻ mặt ủ rũ, ngoan ngoãn nghiêng người nhường đường cho anh.

Anh dừng lại trước mặt cô, cụp mắt dò xét vài giây, có vẻ như nhìn thấy dáng vẻ uất ức này của cô rất thú vị, nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ cọ qua cái trán ửng đỏ lên của cô.

Giọng nói anh trầm ổn, ngữ điệu hiền hòa: "Bạn nhỏ, quản lý cho tốt cái lòng tò mò của cháu."

Đây không giống như một lời cảnh cáo, mà đúng hơn là câu nhắc nhở. Lâm Vị Quang ngẩng đầu nhìn Trình Tĩnh Sâm theo phản xạ, thấy đáy mắt anh trầm tĩnh, như một lớp băng mỏng trên mặt nước vào đầu xuân, ý lạnh và ôn hòa quyện vào nhau.

Gần như là khoảnh khắc mắt đối mắt này, những suy nghĩ trong cô đã loạn cả lên.

Lâm Vị Quang đột nhiên nhận ra, người trước mắt có thể được xem như trưởng bối của cô, nhưng lại có lực hấp dẫn làm cô không sao kháng cự lại được, chính cái lực ấy bảo cô phải tiếp cận anh, tìm hiểu về anh.

Đây không phải là hiện tượng tốt, trong đầu cô vang lên một tiếng chuông cảnh báo.

Nhìn chăm chú vào bóng dáng ấy, Lâm Vị Quang không sao tưởng tượng nổi mà sờ vào nơi vầng trán vừa bị anh chạm qua, lầm bầm mắng một tiếng.

—- Sai, sai quá là sai.

Hà Thứ thấy cô ngẩn người, xuất phát từ sự quan tâm của một người lớn tuổi dành cho con cháu, hỏi han: "Bị dọa sao?"

Trong phút chốc sau Lâm Vị Quang mới hoàn hồn, cô lắc đầu, nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, đưa bút máy cho anh ta rồi giải thích: "Trước đó không thấy ai nên cháu mới đi sang bên này tìm kiếm, không phải cố ý nghe các chú nói chuyện."

"Đừng lo, cậu Trình sẽ không vì chuyện thế này mà tức giận với cháu." Hà Thứ an ủi, không giống như ấn tượng đầu tiên khi gặp anh ta, Hà Thứ dường như là người rất dễ sống, "Chú họ Hà, là cấp dưới của cậu Trình, sau này có chuyện gì cần thì có thể liên lạc với chú, có phiền phức gì chú sẽ giải quyết giúp cháu."

"Được, cảm ơn chú Hà, lại thêm phiền cho chú rồi."

"Tháng ngày ở chung sau này còn dài, đừng khách sáo như thế, đúng rồi, cháu ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa ạ, chỉ mới uống hộp sữa."

Anh ta gật đầu, "Vừa lúc chú định đi xuống lầu ăn, đi cùng chứ?"

Vừa trải qua sự kiện xấu hổ vừa rồi, Lâm Vị Quang đúng là không muốn giáp mặt trong một căn phòng với Trình Tĩnh Sâm chút nào, nghe thế liền vui vẻ đồng ý đi ra ngoài ăn cơm cùng Hà Thứ.

Cùng là trưởng bối, mà ở cùng Hà Thứ lại dễ thở hơn rất nhiều, Lâm Vị Quang cuối cùng cũng có được cơ hội để thả lỏng, động tác và cảm xúc không còn phải điểu chỉnh nghiêm khắc thế nữa.

Có lẽ là vì Hà Thứ tạo cho đối phương cảm giác hiền hòa, lá gan cô cũng lớn hơn hẳn, muốn gì là hỏi đó.

Lâm Vị Quang cắm ống hút vào đồ uống, châm chước tìm từ, cắn một miếng sandwich, ậm ờ hỏi: "Chú Hà, những người bên cạnh Cậu Trình dễ sống chung không ạ?"

"Chú không dễ à?" Hà Thứ nghi hoặc.

Cô đành nói toạt ra: "Ý cháu là phụ nữ."

Hà Thứ sửng sốt, nháy mắt đã hiểu ý cô, không nhịn được bật cười thành tiếng, "Đừng lo, cháu không cần phải ở chung với người khác."

Lâm Vị Quang cân nhắc ý tứ của câu này, không sao tin nỗi nhìn anh ta, há mồm muốn hỏi thêm nữa, nhưng vẫn kịp thời ngăn cản lòng tò mò, thức thời ngậm miệng.

Trình Tĩnh Sâm 30 tuổi, tựa như so với lần đầu tiên cô gặp anh, có chút khác.

Từ thành phố Thiệu đến thành phố A hơn hai tiếng bay, Lâm Vị Quang gật gù một hồi, máy bay cũng hạ cánh.

Người của Trình Tĩnh Sâm đã đợi bên ngoài sân bay, vừa thấy anh liền cung kính gọi "Cậu Trình", rồi mở cửa xe cho anh.

Lâm Vị Quang không như anh có kẻ hầu người hạ, tự giác chui ra ghế sau, Hà Thứ ngồi ở ghế phụ lái, nói địa điểm cho tài xế, cô mơ hồ nghe được đó là một khu chung cư.

Đường đi khá dài, Trình Tĩnh Sâm nhận một cuộc điện thoại trên đường đi, Lâm Vị Quang vốn không để ý, nhưng đường dài khó tránh được việc nội dung cuộc gọi chui tọt vào tai cô.

Đầu dây bên kia có vẻ là một vị trưởng bối khó xơi nào của nhà họ Trình, cuộc đối thoại giữa hai con cáo già với nhau quả là thú vị, lòng vòng quanh co cả buổi cũng chẳng có lấy một tin tức hữu dụng gì sất.

Lâm Vị Quang biết gặp người nói tiếng người, gặp quỷ kêu tiếng quỷ, nhưng không hề biết hóa ra còn có người gặp người nói tiếng quỷ nữa đấy.

Cô lặng yên ngồi nghe một lát, thầm nghĩ, Trình Tĩnh Sâm có thể nói mấy lời chiếu lệ như thế với vẻ nghiêm túc đến vậy, bản thân phải học hỏi anh nghệ thuật nói chuyện thôi.

Đáng tiếc Trình Tĩnh Sâm không có tính nhẫn nại, nhanh chóng tắt điện thoại, bày ra hình thức miễn làm phiền, cũng cắt ngang bài nhạc đệm vô nghĩa này.

Lâm Vị Quang rảnh rỗi sinh nông nổi, nhìn hàng ghế sau, rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh, "Chú, chúng ta phải về nhà sao?"

Trình Tĩnh Sâm biết cô lại lên cơn rồi, anh đưa tay lên xoa nhẹ mi tâm, nói: "Đến nơi cháu sẽ ở trước."

Lời này có hàm ý khác, nhưng Lâm Vị Quang không hiểu ra được, không biết còn tưởng anh đang cho mình nhà mới, trong lúc cân nhắc thì xe cũng đã dừng lại.

"Hà Thứ, đưa con bé lên." Trình Tĩnh Sâm nói, "Sau đó đến công ty tìm tôi."

Lâm Vị Quang âm thầm cảm khái anh bận bịu thật sự, vừa mới đặt tay bên tay cầm cửa thì Hà Thứ đã đi xuống xe, săn sóc thay cô mở cửa.

Cô lễ phép nói lời cảm ơn, lúc xuống xe còn không quên bày ra nét mặt tôn kính, quay lại nghiêng đầu nhìn Trình Tĩnh Sâm rồi cười, còn ngoan ngoãn nói câu "Cậu Trình đi đường cẩn thận ạ."

Trình Tĩnh Sâm rủ mi, nhìn nụ cười ngây thơ thánh thiện của cô bé, giả vờ ngoan ngoãn rất thuận mặt, bề ngoài rất chân thật như thể bản thân chính là người vậy đấy.

Anh dời mắt đi, bỗng nhiên nhớ ra, từ khe hở của ô cửa xe đưa ra một tấm thẻ cho Lâm Vị Quang.

Lâm Vị Quang nhận lấy rồi đánh giá mấy bận, không tìm ra được dấu vết đã từng sử dụng, "Thẻ này có bao tiền?"

"Phải xem cháu muốn dùng ít hay nhiều." Anh nói.

Đáp án này cứ như là cô sẽ quét mãi không hết vậy, thế là cô chỉ vào tòa nhà cao cấp ở phía sau, thuận miệng hỏi: "Đủ mua một căn này không?"

Câu nói của cô nghe rất kinh khủng, ngay cả tài xế cũng không nhịn được ho mấy tiếng, nhưng Trình Tĩnh Sâm lại không nói gì, chỉ nở nụ cười rất nhạt nhẽo đánh giá cô một lượt.

"Một căn?" Anh lặp lại, rồi bật ra tiếng cười khẽ—

"Một tòa cũng đủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.