Vượt Thời Gian Truy Sát Ngươi

Chương 7



Xuất môn, chạy dọc theo bờ sông, qua không bao lâu, cũng tới được đường dùng để vận chuyển gỗ mà đại thúc nói qua.

Chỉ là đống gỗ chắn đường quá cao, phía trên còn mọc đầy rêu xanh, trong lúc bò lên vài lần xém bị trượt chân rớt xuống. Nhưng ta cố gắng khắc phục, chỉ là biểu tình cực kỳ chật vật, động tác phi thường buồn cười.

Thật vất vả, rốt cuộc bình ổn đặt chân lên mặt đất. Giữa lúc ta muốn nhấc chân chạy đi, thì thấy hai tên sơn tặc cười một cách gian ác ở ngay trước mặt.

"Lão đại nói sẽ có người lợi dụng chỗ này lên núi, quả thực là liệu sự như thần." Sơn tặc A nói.

"Mặc kệ, giết chết không cần hỏi!" Sơn tặc B rút đao.

Đối với việc hai tên sơn tặc rút đao vọt tới, ta không lộ ra khủng hoảng, trái lại dùng tay chỉ về phía sau hô to: "Cửu Thiên Huyền Nữ đang tắm ở bên kia?"

"Chỗ nào?"

"Thật sao?"

Tận dụng thời cơ, thừa dịp hai kẻ ngu đó quay đầu tìm Cửu Thiên Huyền Nữ, ta lập tức nắm huyền thiết kiếm vọt tới phía sau họ, một kiếm đập bọn chúng bất tỉnh!

"Ô...." Sơn tặc B còn đang giãy dụa, vì vậy ta lại đập thêm hai cái, nhưng hắn vẫn như cũ chưa chịu ngất.

Giữa lúc ta muốn xuống tay lần thứ ba, hắn lại nói: "Ngươi có kiến thức hay không a? Đập vào cổ mới có thể xỉu, không phải đập lên đầu!"

"Ồ! Cám ơn nha!" Ta như mong muốn đập vào cổ hắn. Nhìn hắn hàm chứa nước mắt sung sướng ngất xỉu xong, ta tiếp tục chạy lên núi.

Nhưng mà, khi ta đi đến sườn núi, chỉ thấy dưới đất đầy thi thể của người và ngựa.

Ta kiên trì quan sát cách bọn họ chết, kinh ngạc đều là một kiếm cắt đứt yết hầu mà mất mạng, quả thực giết người mà cứ như giết gà.

"Thực là một nữ nhân biến thái..." Ta bất đắc dĩ nói.

Ta không khỏi tự hỏi, có nên đi tìm Tây Thi hay không? Nàng có lẽ không cần sự giúp đỡ của ta...

"Ha ha ha! Thực thống khoái! Nữ nhân này giết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, cuối cùng cũng bị đại vương bắt được!"

"?!" Nghe được có giọng nói ở gần, ta nhanh chân trốn vào cánh rừng bên cạnh.

"Khó gặp được nữ nhân có võ công cao cường như vậy, nhưng kinh nghiệm giang hồ của nàng quá ít, căn bản không biết cái gì gọi là Mê Hồn yên, còn ngờ nghệch dùng mặt cản lại! Ha ha ha!" Sơn tặc C khoái trá nói.

"Ha ha ha.... Không biết đại vương hưởng dụng xong có thể thưởng nàng cho chúng ta hay không?" Sơn tặc D cười một cách dâm đãng.

Nhìn bộ dáng dâm loạn của hắn, ta thực sự rất muốn một tên bắn lủng miệng hắn!

"Đương nhiên rồi! Mê Hồn yên của đại vương không phải chuyện đùa, hơn nữa nữ nhân đó trực tiếp trúng chiêu, khẳng định phóng đãng hai ngày hai đêm. Nếu đại vương hết sức, đương nhiên đến lượt chúng ta -- a a a!!!"

"Là ai? Là ai?" Nhìn thấy đồng bọn của mình bị một mũi tên bắn trúng chân, sơn tặc D nhanh chóng rút đao.

"Nếu như ngươi nói cho ta biết cách xâm nhập sơn trại, ta có thể suy xét chừa một cánh tay cho ngươi." Ta kéo căng dây cung, mũi tên chỉ thẳng vào hắn, lãnh khốc nói.

"Ta... Ta... Đáng giận! Giết!"

Không ngờ hắn giận quá mất khôn. Ta có lòng chừa mạng cho hắn, hắn lại không tiếp thụ, làm sao? Giết chết hắn!!!

"Đừng giết ta! Đừng giết ta!" Sơn tặc C bị bắn trúng không ngừng dập đầu. Nếu không phải tên đồng bọn còn lại bị ghim ở trên cây chết một cách thê thảm, khiến hắn nảy sinh sợ hãi, ta tin tưởng hắn sẽ không chút do dự nhặt lên thanh đao trên mặt đất ném về phía ta.

"Đừng tiếp tục làm người xấu nữa." Mặt không biểu mình nói xong những lời này, ta tiếp tục chạy về phía trước.

Khi ta đến sơn trại, phát hiện trước cửa đã là tử thương một mảnh.

Nhìn gần, phát hiện bọn họ đều bị nội thương xuất huyết, bởi vậy ta biết được, Tống Hạo đã tới.

Tiếp theo, ta nghe được một trận âm thanh do binh khí tiếp xúc với nhau, ta bò lên trên đài quan sát trong sơn trại. Vừa nhìn đã thấy nguyên lai là Tống Hạo cầm trường thương trong tay cùng một gã nam nhân thân hình khổng lồ, đeo đầy xương thú cầm cự kiếm giằng co. Hơn nữa Tống Hạo rất rõ ràng bị vây ở thế hạ phong.

Bởi vì võ công của hắn thiên về nội lực, chuyên môn chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của người khác. Thế nhưng nam nhân cầm cự kiếm kia thân hình quá to lớn, hơn nữa hắn cực kỳ vạm vỡ, bởi vậy khiến cho nội lực của Tống Hạo bị tiêu hao không ít. Cho nên cùng hắn đánh nhau quả thực là lấy trứng chọi đá! Nên làm thế nào cho phải đây?

"A!" Đột nhiên nhớ đến nguyên nhân ta tìm đến đây, không phải là đi tìm Tây Thi sao?

Võ công của Tây Thi thiên về ngoại công, hơn nữa thân thể khinh xảo mẫn tiệp (linh hoạt nhẹ nhàng), căn bản là thiên địch (kẻ thù thiên nhiên) của tên nam nhân thô kệch cầm cự kiếm kia!

Ta vội vàng nhảy xuống đài quan sát, tìm được một tên sơn tặc còn chưa chết đang nhanh chân chạy trốn, hỏi: "Bạch y mỹ nữ kia ở đâu?"

"Ngươi là ai a?" Sơn tặc mơ mơ màng màng hỏi lại.

"Ta là mẹ ngươi! Mau trả lời vấn đề của ta!" Ta nhanh phát điên, ở đây cả đám sơn tặc đều không có khí phách của các hảo hán Lương Sơn Bạc.

"Mẹ của ta đã chết lâu rồi..."

Ta lãnh nghiêm mặt, nói: "Mẹ ngươi, chính là ta, từ địa phủ trở về. Nếu không thực sự trả lời ta, ta sẽ đưa tên rùa nhỏ nhà ngươi đi gặp Diêm vương!"

"Không.... Không cần! Nữ nhân kia ở trong phòng của đại vương, là gian phòng cao nhất nằm ở phía bắc của trại."

Cầm cung tên, ta xông vào phòng ở của tên cầm cự kiếm, tuy nó không lớn, nhưng rất hoa lệ, rất chói mắt. Ghế nằm ở phòng ngoài phủ da hổ, hai bên vách tường treo các xương đầu của dã thú cỡ lớn, trong miệng bọn chúng còn ngậm dầy các kiểu binh khí khác nhau.

Chậc.... Không có tiền lên núi là kẻ cướp, sau khi làm kẻ cướp còn coi trọng bề ngoài như vậy, thực là thất bại.

Bên trong có rất nhiều phòng, nhưng mà, y theo phán đoán của ta, phòng lớn nhất, ở phía trong cùng khẳng định là phòng của hắn. Vì vậy ta một đường đi tới phòng cuối, một cước đá văng cánh cửa bằng gỗ thô.

"Ầm!"

Khi ta thấy tình hình bên trong, ý tưởng hào hùng vạn trượng (hăng hái ngất trời) nhất thời tàn lụi, thầm nghĩ nhanh tay che mặt bỏ chạy.

Chỉ thấy gương mặt Tây Thi đỏ ửng, nửa người trên chỉ còn một tấm áo mỏng, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài. Đôi tay như có như không đang sờ vào chỗ tư mật của mình, còn phát ra âm thanh rên rỉ mị hoặc lòng người.

"..." Có thể thấy được vừa rồi tên nam nhân cầm cự kiếm kia còn chưa kịp hưởng dụng đã bị Tống Hạo phá hư đại sự. Tuy may mắn Tây Thi chưa bị cường bạo, nhưng hiện tại phải xử lý như thế nào?

"Khiến bản thân cô ta tự giải quyết được rồi!" Ta nghĩ như vậy, sau đó xoay người tính rời đi, không ngờ lại bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy đôi vai.

Khi bị nắm lấy, một cái xoay người, cả thân thể ta bị ném thẳng lên giường. Giữa lúc còn chưa rõ ràng tình huống là gì, chỉ thấy Tây Thi bò lên giường, đồng thời ngồi lên bụng của ta -- khó xử quá! Hạ thân của nàng không một mảnh vải!

"Ta muốn..." Hai mắt Tây Thi bùng cháy ngọn lửa dục vọng, ta nhìn thấy có chút khẩn trương, không biết làm sao.

Tiếp theo, nàng bắt đầu bắt tay giải quần của ta, sợ đến nỗi ta vội vàng đẩy tay nàng ra: "Tôi không phải nam nhân! Cô lầm rồi!"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Nàng cúi người xuống, cắn thật mạnh vào cổ ta. Các ngươi không phải nghe sai đâu, là cắn, mà không phải liếm! Đau đến mức mặt của ta nhăn lại, đôi tay đang chống đỡ trong nháy mắt buông xuống.

"Tôi dùng tay giúp cô giải quyết có được hay không?" Ta cầu xin.

Thực ra ta không phải sợ nàng cởi quần cường bạo ta, mà hiện giờ trên người ta có độc, ta sợ truyền nhiễm cho nàng.

"Giải quyết...? Tốt.... Mau giúp ta." Đủ thấy lý trí của Tây Thi đã bị dục vọng đốt sạch 90%, hiện tại nàng đại khái chỉ nghe được hai chữ "giải quyết".

Ta xoay người đặt nàng nằm ở trên giường, trong lòng tự nhủ: "Oan có đầu, nợ có chủ, hôm nay không phải ta cố ý muốn làm chuyện này với cô. Nếu cô muốn giết người, chỉ cần tìm tên nam nhân đã rải Mê Hồn yên lên người cô, ngàn vạn lần đừng chém ta nha!" Sau đó, ta không chút do dự dùng hai ngón tay hướng về vùng tam giác đang ngập lụt tràn lan của nàng.

Ai biết...

"Nè! Cô kẹp chặt như thế, tay ta làm sao có biện pháp động thủ a!" Gặp quỷ, nàng không phải đang muốn sao?

"Sẽ bị đau.... Thế nhưng ta lại rất muốn..." Hai mắt Tây Thi nổi lên một tầng sương mù. Nàng đang thống khổ, nhưng toàn thân ửng hồng lại chứng minh nhu cầu và khát vọng được giải phóng.

Sẽ đau? Lẽ nào nàng là xử nữ? Thực là con mẹ nó gặp quỷ! Ở bên người Ngô vương Phù Sai nhiều năm như vậy cư nhiên vẫn là hoàn bích thân, rốt cuộc nàng dùng phương pháp gì để quyến rũ Phù Sai a?!

Để thư hoãn sự khẩn trương của nàng, tay ta cũng không tiếp tục đi vào, mà đổi thành chuyển lên trên, cởi xuống chiếc áo mỏng trên người nàng.

Khi bộ ngực cao ngất của người bên dưới xuất hiện trước mắt, ta không khỏi nuốt vào một ngụm nước bọt, không phải là ta háo sắc...

Được rồi, ta thừa nhận đích xác rất muốn ngậm chặt hai khỏa anh đào sừng sững lộ ra kia. Tâm động không bằng lập tức hành động, ta cúi người ngậm lấy một bên, tay còn lại không ngừng xoa bóp bên kia.

"Thật thoải mái..." Tây Thi nhịn không được rên rỉ thành tiếng, nghe được khiến lỗ tai của ta ngứa ngáy.

Có lúc ta dùng đầu lưỡi trêu chọc khỏa anh đào của nàng, khi thì nhẹ nhàng hấp vào, thậm chí dùng chút lực gặm nhấm, đợi đến khi đùa giỡn xong. Ta tiếp tục tiến lên trên liếm láp cần cổ nàng, rước lấy phản ứng càng lớn của đối phương, hạ thể rõ ràng càng ướt.

"Hẳn là có thể bắt đầu..." Bắt đầu dè dặt hoạt động ngón tay, mừng rỡ chính là Tây Thi đã có thể thích ứng. Nàng còn vong tình dùng đầu gối kẹp lấy bắp đùi ta, không ngừng qua lại ma sát.

"Tây Thi...." Ngươi thực sự đẹp quá.

Ta lẳng lặng nhìn kỹ gương mặt nàng. Bởi vì thoải mái mà hai mắt híp lại, cánh mũi hô hấp gấp gáp, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra. Thảo nào học giả thường nói khi ân ái sẽ đặc biệt thấy bạn tình của mình vô cùng xinh đẹp. Có thể vấn đề chính là do tâm lý, nhưng quan trọng nhất hẳn là biểu tình không giống bình thường của đối phương đi... Đây là những biểu tình cực kỳ gợi cảm!

"Hôn ta..." Tây Thi vươn đầu lưỡi, sắc tình liếm lấy môi ta, khiến ta thiếu chút nữa kiềm lòng không được.

Ta cũng rất muốn hôn nàng, nhưng dù sao ta chỉ là giúp nàng giải quyết nhu cầu sinh lý. Nếu như hôn nàng, chẳng phải đại biểu ta có... cảm tình với nàng?

"Ngươi thật chậm!!!"

"?!" Bỗng nhiên, đầu của ta bị tay nàng ghì xuống, đôi môi của chúng ta đương nhiên chạm vào nhau.

Không chỉ như vậy, cái lưỡi của nàng còn cứng rắn duỗi vào trong miệng ta, không ngừng quấn quýt lấy lưỡi ta. Kiểu hôn Pháp kịch liệt này khiến ta thượng khí không tiếp hạ khí, nhưng mà, cũng rất kích thích. Đại khái giằng co kéo dài hơn ba phút, nếu chúng ta chính là người yêu, trong chuyện này hẳn là rất ăn ý...

"Ta muốn ngươi." Nàng ở bên tai ta nói.

"Cái gì?!"

Chỉ thấy nàng xoay người một cái, mạnh mẽ ép ta nằm thẳng trên giường, không cho ta cơ hội tiếp tục phản bác. Sau đó, nàng bắt đầu cắn lấy cổ ta, không phải đặc biệt dùng sức, mà là khẽ cắn, đồng thời ra lệnh: "Tay tiếp tục..."

Ta thuận theo ý của nàng, ngón tay ở trong cơ thể nàng tiếp tục ra vào không ngừng, nghĩ thầm: "Nghĩ hôn liền hôn, muốn cắn liền cắn đi! Chỉ cần đừng cởi đồ của ta là được rồi."

Nhưng mà, khiến ta không nghĩ ra đó là, người thường bị hạ xuân dược không phải đều là mềm yếu không xương sao? Thế nào Tây Thi này giống y như một nam nhân, cực kỳ có tính xâm lược?

"A! Đừng lột y phục của ta!"

"Lên giường nào có đạo lý không cởi quần áo?" Nàng vẻ mặt cơ khát nhìn ta.

Quả thật là một nam nhân, từ đầu tới đuôi đều là bộ dáng muốn cường bạo ta!

"Trên người ta có độc, ngươi sẽ bị nhiễm bệnh!!"

"Ta mặc kệ!"

Chết tiệt, lời nói và hành động của nàng khiến ta liên tưởng đến một bộ phim lúc tám giờ: một nam nhân hăng hái bừng bừng muốn hoan hảo với bạn gái; kết quả quên chuẩn bị "áo mưa" bảo hiểm, cuối cùng tuyển chọn "bá vương ngạnh thượng cung"!

Sau đó, bạn gái kia mang thai, nam nhân lại bỏ trốn. Thực sự là một bi kịch, mà hiện tại tình cảnh của ta giống như người bạn gái thê thảm kia!

"Ta van ngươi, không cần lột y phục của ta có được hay không? Ngươi sẽ bị lây bệnh..." Tròng mắt mãn nước mắt nhìn Tây Thi -- đây đương nhiên là giả tạo.

Tây Thi bị ta hù sợ, nàng ôn nhu hôn lên mặt ta, nói: "Không cởi sẽ không cần, đừng khóc..."

"..." Mẹ nó, nếu ngày thường nàng đối xử tốt với ta như vậy, ta đã sớm yêu nàng rồi!

Kế tiếp, chính là một đoạn kích tình mặt đỏ tim đập... Thực ra cũng không có mặt đỏ tim đập như vậy. Ta chỉ thuần túy dùng tay giúp nàng giải quyết sinh lý mà thôi; chỉ là, trong lúc đó nàng không ngừng hôn lên mặt ta, liếm láp cần cổ ta, ở bên tai rên rỉ. Mẹ nó, nhìn thoáng qua có lẽ rất tốt đẹp, trên thực tế trong lòng ta cũng là thiện ác giao chiến.

Sự khiêu khích của Tây Thi khiến ta hào hứng không thôi, nhưng có thể nhìn không thể ăn a (khóc thét)!!!

Nhưng mà, gian khổ không chỉ dừng ở đây; theo thời gian trôi qua, Tây Thi đã tiết thân vài lần. Chẳng qua... tinh lực của nàng tại sao lại tràn trề như vậy, lẽ nào thực sự giống những tên sơn tặc kia từng nói, muốn phóng đãng một hai ngày mới có thể kết thúc sao? Trời ạ! Ta căn bản không có năng lực đó!!

"Chúng ta đừng... làm nữa có được hay không?" Thứ nhất là tay của ta rất mỏi, thứ hai là Tống Hạo ở bên ngoài đại khái nhanh bị đánh chết rồi.

"Không được!" Nói xong, lại đến một cái hôn nồng nhiệt dài hơn ba phút.

Thực đoán không ra, nàng như thế nào thích hôn ta. Tuy ta rất hưởng thụ, nhưng hiện tại tình huống nguy cấp, không thể tùy ý nàng cứ như vậy tiếp tục quấn quýt lấy ta không dừng.

"Bên ngoài có người muốn giết chúng ta, ngươi làm ơn tỉnh táo một chút được không?" Trọng điểm là hạ thân của ta cũng cần thanh tỉnh, bằng không....

"Ta mặc kệ! Ta mặc kệ!" Tây Thi bắt đầu phát cáu, thực sự là... có điểm đáng yêu a.

"Bằng không ngươi hiện tại đi giết hắn, sau đó trở về ngươi muốn mấy lần ta cũng có thể chiều ngươi!" Có lẽ ta bị điên rồi, cư nhiên đưa ra lời đề nghị "hậu đãi" như vậy.

Chỉ thấy vẻ mặt nàng mừng rỡ, giống như cực kỳ hứng thú với lời đề nghị của ta. Vì vậy nàng cúi người hôn lên trán ta một chút, nói: "Ngươi trước hết giúp ta giải quyết lúc này đã."

Tay ta đã vô lực, tự nhiên không có khả năng tiếp tục sử dụng. Vì vậy ta yêu cầu nàng nằm xuống, mở ra hai chân. Nàng nghe theo.

"Ân.... Sau này ngươi đều dùng miệng giúp ta có được hay không?"

Bởi vì ta đang vùi đầu lao động cho nên chỉ có thể hàm hồ trả lời nàng hai câu, nhủ thầm: "Còn có sau này? Đợi đến khi ngươi thanh tỉnh, không dùng một dao chém ta, đã là cảm tạ trời đất rồi!"

Có lẽ lưỡi so với tay còn muốn kích thích hơn, lần này Tây Thi rất nhanh đã đạt được cao triều. Chỉ thấy nàng nằm thẳng trên giường thở hổn hển mấy cái, vẻ mặt thỏa mãn nhìn ta.

"Thật muốn ăn ngươi." Giọng nói của nàng lây nhiễm một tầng sắc tình.

"Trước hết giải quyết tên trại chủ mập mạp ở bên ngoài rồi nói sau." Ta đỏ mặt lau đi ái dịch của nàng ở bên môi.

"Ta nói được thì làm được!!!" Nói xong, chỉ thấy nàng chuyển động thân mình, người đã đứng bên cạnh cửa phòng.

"Nè! Mặc đồ vào a!!!"

Ở bên kia, trận kịch chiến bên ngoài đã phân rõ thắng bại, Tống Hạo gặp phải thiên địch cho nên thảm bại.

"Đáng chết...."

Tống Hạo người đầy thương tích muốn tiếp tục tái chiến. Thế nhưng chân trái bị gãy không thể hoạt động, giống như con rối mất đi các dây điều khiển, không thể động đậy.

"Tống tướng quân Việt quốc, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha!" Nam nhân cầm cự kiếm ngửa mặt lên trời cười như điên.

"Ngươi là ai? Làm sao biết được thân phận của ta?"

"Ngươi quên ta rồi sao? A! Tống tướng quân thật là quý nhân hay quên a! Chúng ta giao phong nhiều lần như vậy, ngươi cư nhiên không nhận ra ta?!" Tên kia nhíu mày.

"..." Tống Hạo tỉ mỉ quan sát một chút, sau đó không lâu, lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc: "Ngươi là Sử Thiên!"

"Không sai! Ta là Chiến thần Ngô quốc, Sử Thiên! Năm đó nếu không phải ngươi sử dụng quỷ kế, hại mười vạn quân Ngô ở trên núi bị thiêu sống. Đường đường là một Chiến thần như ta làm sao có thể lưu lạc thành thủ lĩnh sơn tặc!"

Sử Thiên cầm cự kiếm đặt lên cổ Tống Hạo, oán giận nói: "Hôm nay ta không chỉ muốn cái đầu của đại tướng quân ngươi rơi xuống đất, mà còn khiến cho huynh đệ của ta cưỡng dâm Tây Thi kỹ nữ kia cho đến chết!"

Mắt thấy Sử Thiên dùng cự kiếm kết thúc mạng sống của mình. Tống Hạo nhận mệnh nhắm lại hai mắt, chỉ xin một cái thống khoái.

"Huynh đệ của ngươi ở trên núi bị thiêu chết tất cả bởi vì ngươi không có tài dụng binh, lưu lạc thành sơn tặc chỉ là ngươi kiếm cớ thỏa mãn dục vọng của chính mình. Đường đường Chiến thần Ngô quốc, nói cho cùng, chỉ là một kẻ mãng phu (ý chỉ kẻ thô thiển) tứ chi phát triển suy nghĩ đơn giản mà thôi!"

"Ai? Là ai? Có giỏi bước ra cho ta!" Sử Thiên hét lớn.

"Đi ra thì đi ra! Cái loại sắc trư giống ngươi đánh không thắng người khác thì sử dụng Mê Hồn yên, lão nương... không đúng, lão tử mới không sợ ngươi!" Ta ưỡn ngực to giọng lên tiếng.

"Không cần trốn phía sau của ta mà to tiếng..." Tây Thi bất đắc dĩ nói.

"Có quan hệ gì đâu! Ha ha ha..." Ta cười mỉa.

"Hừ hừ! Vốn muốn hảo hảo hưởng dụng tên kỹ nữ nhà ngươi, không ngờ cư nhiên để cho một cái tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh nhanh chân chiếm được... Mà thôi! Dù sao có thể điếm ô tấm thân trong sạch của ngươi, đã đủ thống khoái. Ha ha ha!!!" Sử Thiên cười lớn.

"Thật ân hận, sớm biết lúc đó đã một kiếm lấy mạng ngươi." Tây Thi chậm rãi rút kiếm, vẻ mặt sát khí nói: "Giết nhiều dân chúng vô tội, gian dâm vô số phụ nữ nhà lành, nếu không chém ngươi thành tám khối, ta Thi Di Quang sẽ theo họ ngươi!"

"Sử Di Quang? Ân.. Quả nhiên là khó nghe, Tây Thi, ngươi nhất định phải thắng a!!"

"Sợ ngươi a!! Tiếp chiêu -- Địa lôi chấn!!" Sử Thiên giơ lên cự kiếm, ra sức đập mạnh trên mặt đất. Tiếp đó, chỉ cảm thấy một trận chấn động kịch liệt, một hồi sau, tất cả đất đá chung quanh Sử Thiên bay lên tứ tung.

Sử Thiên cười nhạt một chút: "Lúc này coi ngươi làm sao trốn!" Nói xong, một cái huy gậy... Không đúng, một cái huy kiếm, toàn bộ đá bên cạnh Sử Thiên bay về phía Tây Thi.

"Cương khí có thừa, nhu khí không đủ, cẩu thả... Hừ! Chút tài mọn!!!"

"Oa!!!" Chỉ thấy Tây Thi cư nhiên tung người đạp lên những tảng đá mà Sử Thiên đánh tới, đồng thời mượn cơ hội tiếp cận Sử Thiên. Ta không thể không mở miệng than một tiếng, đồng thời nhiệt tình vỗ tay cổ vũ.

Tây Thi có điểm tức giận quay đầu lại mắng: "Đứng ở chỗ đó làm cái gì? Còn không mau đi xem Tống Hạo!"

"Ờ... Ờ..." Ta hiện ra bộ dáng bị dọa sợ, trên thực tế trong lòng đang cười trộm. Tuy biểu tình của Tây Thi rất dữ tợn, nhưng gương mặt lại đỏ ứng. Ha ha ha...

Ta nhanh chân chạy đến bên cạnh Tống Hạo, muốn giúp hắn băng bó, không ngờ -- "Phốc phốc!!!"

"Hạo ca! Tại sao ngươi ói ra máu?!"

"Ngươi dùng độc?" Tây Thi lãnh nghiêm mặt hỏi.

Sử Thiên dương dương tự đắc nói: "Ta ở trên thân kiếm quét một ít Hóa Cốt tán mà thôi. Tiểu mỹ nhân, ngươi phải cẩn thận; nếu như trúng phải Hóa Cốt tán, ngươi sẽ trở nên nhu nhược không xương, mị thái tràn trề nha! Ha ha ha..."

"Đáng chết!!"

"?!"

Sử Thiên bị dọa sợ, không sai, hắn thực sự bị kinh hách. Chỉ thấy mỗi một kiếm của Tây Thi đều không hề bảo lưu, dùng đủ toàn lực, ngoan kính mười phần. Quả thực là dùng chính mạng mình đi thí! Ngay cả ta đều bị nàng dọa đến một thân mồ hôi lạnh.

Nhưng mà, kỳ quái chính là, Tây Thi nóng nảy như vậy hẳn là sớm bị thua. Vì sao ngược lại là Sử Thiên liên tiếp bại lui đâu?

"Mông Tuyền kiếm... trách không được..." Tống Hạo suy yếu nói: "Mông Tuyền, giống như mạch nước ngầm, lúc tĩnh thì uyển chuyển, lúc động thì mạnh mẽ, khi phun trào thì nhanh, khi xâm lược thì hung mãnh, khi phản chiến thì chuẩn. Bí quyết ở chữ "hung mãnh", càng hung mãnh càng mạnh, hung mãnh hơn đối phương thì thắng, hung mãnh không bằng đối phương thì chết."

Quả thực, giống như lời của Tống Hạo, Sử Thiên sợ bị chém trúng, càng đánh càng yếu thế, mà khí thế của Tây Thi càng lúc càng duy trì lâu dài tăng cường không ngừng. Thẳng đến "Khanh!" một tiếng, hung mãnh đến cực điểm, một thanh trường kiếm mảnh mai gầy yếu chém đứt cự kiếm của Sử Thiên, đồng thời tiến thêm một bước cắt đứt tay phải của hắn!

"A a a a a!!! Tay của ta, tay của ta!!"

Tây Thi mặt không chút biểu tình đi tới trước mặt Sử Thiên, chuẩn bị cho hắn đầu rơi xuống đất, nhưng ta ra tay ngăn trở.

"Không cần giết người được không?"

"..."

Không phải do ta đồng tình Sử Thiên, mà là tay của Tây Thi đã nhiễm đầy máu tanh. Có người nói tay của người từng giết người có mùi máu tươi vĩnh viễn rửa không sạch, ta không hiểu được Tây Thi cảm thấy chuyện giết người như thế nào, nhưng... ta cảm giác nàng tuyệt đối không thích giết người, nàng là bị bất đắc dĩ.

"Di Quang đại phu cẩn thận!!!"

Nhưng mà, sự tình dường như vĩnh viễn không tốt đẹp như trong tưởng tượng của ta.

"Chết đi! Ả kỹ nữ đê tiện!!!" Sử Thiên dùng tay trái còn lại nắm thanh kiếm đã bị chém đoạn. Cánh tay dùng sức đâm ra muốn chém vào Tây Thi đang đưa lưng về phía hắn -- "A a a a!!!"

"?!" Máu đỏ tươi như nước lũ phun ở trên mặt, trên áo, trên tay của ta, khiến ta sững sờ dùng tay sờ lên mặt mình, nóng hổi... Là máu của Tống Hạo.

"Đáng ghét!" Không thấy quan tài không đổ lệ, Sử Thiên phát cuồng dùng sức kéo thanh kiếm đang dính chặt trên vai Tống Hạo.

"A a a a!!!" Đau nhức, khiến Tống Hạo hét lên, chảy nước mắt.

Thế nhưng, nghĩa khí khiến Tống Hạo vươn tay, nắm chặt lấy sống kiếm, đến chết cũng không buông.

"Không xong!" Sử Thiên luống cuống, muốn chạy trốn. Nhưng mà, chỉ trong giây lát hắn xoay người, một đạo ngân quang vụt qua, đầu của Sử Thiên rơi xuống đất.

"Hạo ca cố chịu đi! Ngươi còn muốn đưa ta đến Việt quốc đánh tên bắt cóc ta!" Nước mắt rơi xuống giống như vòi nước bị hở van, thế nào ngừng đều ngừng không được.

"Tình đệ... Vi huynh vô năng... Chỉ có thể cùng đệ đi đến nơi này..." Tống Hạo vừa nói, vừa gắng sức vói tay vào cổ áo, lấy ra một tấm mộc bài giao cho ta, nói: "Giúp ta cầm cái này giao... giao cho Việt quân... Nói với hắn Tống Tử Bạch vô năng... không cách nào --"

"Được rồi! Ai cho ngươi nói nhiều như vậy! Ngươi hiện tại cần cầm máu!" Ta cấp tốc cởi ra áo khoác, nghĩ giúp Tống Hạo băng bó.

"Ngươi thật là gà mẹ giống như Tình đệ..." Tống Hạo nhợt nhạt cười.

Lời của hắn khiến ta ngây dại, vì vậy ta thừa nhận hỏi: "... Ngươi đã sớm biết ta không phải Tô Tình phải không?"

"Tóc của Tình đệ là thẳng... Thực ra mặc kệ ngươi có phải là Tô Tình hay không, ta vẫn thích ngươi... ngươi cho ta hy vọng... kỳ vọng kiếp sau có thể cùng người như ngươi kết giao bằng hữu."

Ta ôm chầm hắn, nói: "Có một người bạn như ngươi, ta, Hoàng Nhược Hạm, cầu còn không được."

Sau khi trở lại trấn Đức Liên, ta đơn giản lại không mất trang trọng giúp Tống Hạo hoàn thành lễ tang. Hắn suốt đời trung thành thuần khiết, sẽ không để ý bề ngoài có phong cảnh hay không; ngược lại là sau khi thân phận của hắn bị bộc lộ, toàn bộ trấn Đức Liên, ngay cả mọi người ở trấn Bích Huyền gần đó đều chạy tới phúng điếu, thậm chí có người còn khóc đến mất cả tiếng.

Đại tướng quân kháng Ngô, cái tên này quả nhiên rất xứng đáng, ta nghĩ như vậy.

Sau đó, ta bị Tây Thi kéo đến một nhà trọ đơn sơ. Nàng một đường mang theo ta chạy tới phòng chữ Thiên nhất hào, đá văng cửa phòng, ném ta lên giường.

"Nói trước cho tốt, không được cởi đồ của ta." Ta có chút lạnh lùng nói.

Dù sao vừa mới trải qua một hồi đau đớn trong đời, làm sao có thể hăng hái bừng bừng? Huống hồ làm yêu với Tây Thi rất khổ sở, ta chỉ có thể nhìn nàng, hôn nàng, cọ nàng; nàng cũng chỉ có thể hôn ta, hôn đến mức cả người ta phát hỏa, nhưng lại không có cách giúp ta tiêu trừ hỏa.

"Ngươi nói nhiều quá." Đã cởi sạch y phục, Tây Thi tức giận nhìn ta.

"Chín chữ cũng coi như là nhiều?"

Sau đó, nàng thừa dịp đầu ta còn chưa kịp tỉnh táo lại, dùng y phục nàng vừa cởi ra, trói chặt lấy hai tay ta. Ta sợ hãi, vội vàng giãy dụa thân thể, nhưng nàng bá đạo ngăn chặn ta, đồng thời gấp gáp hôn lên môi ta.

"Không phải nói là không cởi quần áo sao?" Thừa dịp có khe hở lúc hôn, ta có chút tức giận nói.

Tây Thi cười khẽ một cái. Đột nhiên, "Bá!" một tiếng, áo ngoài, áo trong, áo ngực của ta đều bị nàng kéo xuống; ta thấy đến những chấm màu tím thối rữa chiếm đầy thân thể, trong lòng nổi lên một cảm giác tự ti.

"Thân thể của ngươi... rất đẹp." Nói xong, nàng cúi người ngậm lấy khỏa anh đào của ta.

"Ngươi... Ngươi có phải bị hoa mắt hay không?"

"Ai! Ngươi thực sự phiền phức!"

"Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì... Mẹ nó! Ngươi vì sao lại lấy cái yếm trùm đầu ta?!" Tuy cái yếm che mắt đều là mùi hương thơm ngát của Tây Thi, nhưng cảm thấy siêu thẹn thùng a!

"Che mắt rồi, tương đối sẽ không nghĩ một ít chuyện vớ vẩn!"

"Không được! Nếu bệnh của ta truyền cho ngươi sẽ -- sẽ... sẽ... A... Thật.... thật thoải mái! Xuống phía dưới một chút...."

Ai! Lâu lắm không có làm tình quả thực không xong, đường đường một nữ vương như ta lại bị Tây Thi này ba lần hai lượt trêu chọc khiến ta thở gấp liên tục, thực là thất bại!

Trong lúc đó, Tây Thi thỉnh thoảng còn dùng bộ ngực đặt lên mặt ta. Mà ta cũng theo phản xạ có điều kiện liếm lấy hai khỏa anh đào của nàng, mặc dù có cảm giác thở không nổi, thế nhưng... có chút dễ chịu a! Ta liếm! Ta cắn! Ta hấp! Ta kéo!

"Ân.... Lưỡi của ngươi đúng là nghịch ngợm!" Âm thanh của Tây Thi quyến rũ đến các khớp xương của ta đều tê dại.

Sau đó, ta chỉ cảm thấy trọng lượng trên người có xu hướng di chuyển đến phần ngực. Qua không bao lâu, một cỗ vị đạo khiến người khác phát cuồng xông vào khoang mũi, giây tiếp theo, địa phương tản ra hương vị đó lập tức ép đến bên miệng.

"Đây là một động tác khó a..." Ta một bên liếm hoa huy*t nàng một bên nghĩ.

"Mau lên một chút! Giống như lần đầu tiên ngươi giúp ta là.... A... Thoải mái quá...."

Trước mắt một mảnh hắc ám, cho nên lỗ tai có vẻ đặc biệt mẫn cảm. Đầu lưỡi và làn da cảm giác được sự kích thích ở tần suất cực cao, mùi vị tanh nồng ở trong miệng, ái dịch trên mặt; tất cả các loại, khiến ta sắp quên bản thân là ai, chỉ cần điên cuồng tập trung vào chuyện đang làm.

"Cởi trói cho ta, ta muốn sờ ngươi!"

Tây Thi nghe lời mở trói cho ta, mà ta cũng không làm nàng thất vọng, tùy ý mở rộng hai chân nàng. Tay ta thuận lợi vói lên cặp ngực mềm mại cup E của nàng, mà nàng cũng vong tình nắm lấy tay ta, đưa đến địa phương thoải mái và mẫn cảm nhất.

"A a a!!! Nhanh... Nhanh... hơn một chút!"

Tây Thi sắp đạt đến cao triều, cho dù có điếc cũng có thể cảm giác được, nhưng hai chân của nàng vô ý thức lay động rất nhanh. Hơn nữa chỗ đó không ngừng đụng vào mũi ta, rất đau, cảm giác cái mũi nhanh bị méo, khiến ta có chút muốn... chửi bậy.

"Ân... Tư thế này có điểm mù, tương lai cần cải chính... Thế nhưng,... còn có sau này sao? Quên đi... Ai! Tây Thi thối tha, phù hộ mũi của ta ngàn vạn lần không cần bị gãy. Ngươi thiếu ta quá nhiều, đừng lại thêm một khoản tiền cho ta đi chỉnh dung a!"

Nghĩ nghĩ, trong lòng nổi lên cơn tức vô danh, vì vậy thế công càng trở nên hung mãnh, đột nhiên một hút, chỉ nghe thấy Tây Thi ngẩng cao hét lên một tiếng. Sau đó một luồng ái dịch bắn vào mặt ta... Không sai, là bắn, hơn nữa dường như còn rất nhiều.

Nếu như kết thúc ở đây, vậy sai rồi, đừng quên dục vọng của Tây Thi thế nhưng rất cao, nhưng hiện tại không phải đối với nàng, mà là ta.

Thừa dịp nàng hôn lên cổ ta, một tay chạy xuống hạ thể đồng thời ma sát hoa nhị của ta. Ta len lén cởi cái yếm mà nàng cột lên mặt, nhưng... "Mẹ nó đại tây qua! Ngươi buộc chặt như vậy muốn ta chết phải không?"

"Sợ ngươi giãy giụa!" Nàng không thèm để ý tiếp tục cắn lên ngực ta.

"Ngươi không sợ ta không thở được sao?"

"Yên tâm, trước đó ta đã khống chế lực đạo và góc độ, ngươi sẽ không bị ngộp thở."

"Khống chế lực đạo và góc độ? Đây là cái quỷ gì a?!" Giữa lúc ta muốn chửi ầm lên, nàng so với ta nhanh hơn, dùng đầu lưỡi ngậm lấy hoa nhị của ta, khiến ta vốn tính lên tiếng chửi nháy mắt biến thành những lời mềm nhũn... chính là rên rỉ!

"Bảo bối, thoải mái hay không?!"

"Ân... Dùng sức một chút..." Mẹ ơi, ta rơi vào tay giặc rồi.

"Chiêm chiếp.... Chiêm chiếp..."

Sáng sớm, không biết chim nhà ai vậy không biết điều ở trên nóc nhà kêu loạn, rất muốn dùng súng máy bắn rớt chúng nó, đồng thời bỏ vào chảo chiên lên ăn; thế nhưng mí mắt rất trầm trọng, mở không ra.

"Ô.... Ân?" Theo quán tính xoay người lại, phát hiện độ ấm mà ta mong muốn đã không còn, vì vậy miễn cưỡng mở to hai mắt.

Xuống giường, chân trần nhặt lên y phục nằm rải rác trên mặt đất, nhủ thầm: "Tây Thi thối tha, đi cũng không giúp ta mặc y phục vào... Ân? Kỳ lạ..."

Cúi đầu vừa nhìn, bộ ngực có vẻ lớn hơn... Hừ, hừ, hừ! Đây không phải trọng điểm!

"Không thấy vết ban nữa... Tại sao có thể như vậy?" Nhìn thân thể đã khôi phục trắng noãn không tỳ vết, ta không khỏi thì thào tự hỏi. Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của tiểu nhị: "Khách quan, có người gửi thư cho ngươi!"

"Chờ một chút!"

Mặc y phục, mở rộng cửa, tiểu nhị cung kính dâng lên một phong thư.

Nhìn thấy chất liệu và chữ viết không phải vật tầm thường, vì vậy ta tràn đầy nghi vấn mở ra, xem xong, một lát, ta hỏi tiểu nhị: "Người đưa thư ở đâu?"

"Đang chờ ở dưới lầu!"

Sau khi xuống lầu, chỉ thấy mười mấy tên vệ sĩ mặc trang phục, đội mũ quan nhìn về phía này. Ta chần chờ một lát, sau đó lựa chọn đưa ra mộc bài mà Tống Hạo giao cho ta.

"Tống tướng quân!" Thấy mộc bài, một tên vệ sĩ ái quốc đột nhiên gào khóc, giống như cha hắn bị chết không bằng.

"Tống tướng quân xem ta như con, hôm nay hắn chết, ta không kịp trở về chịu tang. Ta... ta quả thực đáng chết!" Nói xong, một tên vệ sĩ khác cư nhiên muốn rút đao tự vẫn!

"Các ngươi có còn để yên không a...." Đối với hành vi của bọn họ, tuy rằng dựa vào bi thương mà trở nên thất thố, nhưng cũng khiến ta cảm thấy bất đắc dĩ: "Trong thư nói Việt quân muốn mời ta vào cung, là có chuyện gì?"

"A! Thiếu chút nữa quên mất!" Các vệ sĩ đột nhiên quỳ xuống: "Chúng ta thừa lệnh Việt quân, đến đây phúng viếng Tống tướng quân, đồng thời mời Tô tiên sinh vào cung làm khách."

"Làm khách? Ta làm gì có tài đức như thế?" Tuy tâm động, nhưng tốt nhất là nên hỏi rõ ràng.

"Căn cứ thám tử hồi báo, Tống tướng quân đối ngài như tay chân, hơn nữa tướng quân là tâm phúc của Việt quân. Hôm nay thân gặp bất trắc, Việt quân sầu não lo lắng, tự nhiên muốn hảo hảo mở tiệc chiêu đãi Tô tiên sinh."

"Như vậy a..." Nắm chặt huyền thiết kiếm trong tay, đáy lòng kiên quyết, ta nói: "Làm phiền các vị dẫn đường."

Ta không muốn giết Câu Tiễn, thế nhưng ta phải làm, kỳ hạn ba tháng vừa đến. Nếu hắn không chết, không chỉ là ta, mà còn liên lụy đến rất nhiều người vô tội muốn chết chung với hắn.

Với ta mà nói, hắn cũng không đủ vĩ đại đến mức bắt mọi người chôn cùng, cho nên.... Câu Tiễn, xin lỗi ngươi.

"Không cần sợ, chuyện này sẽ trôi qua."

"Ân?" Huyền thiết kiếm trong tay bỗng nhiên truyền đến ấm áp khó mà nói nên lời... Không ngờ ngay cả một thanh kiếm cũng biết cách an ủi ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.