Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1005: Chương 1005




Cô quả thật đoán được tối nay Sờ Trần sẽ tới buổi tiệc này, thậm chí, Hạ Bắc được mời, cũng là cô an bài.

Cõ là một trong những người khỏi xướng bữa tiệc tối nay.

Nhưng Liễu Mạn Mạn nghĩ không ra chính là, Sờ Trần vì sao dưới tình huống rõ ràng có thẻ thắng, lựa chọn
Liễu Mạn Mạn không tiếp tục nói chuyện, đọ’i một hồi, Liễu Thiên Thiên bơi một vòng trớ về lên bờ, Liễu Thiên Thiên vẻ mặt khó chịu đi tới trước mặt Sở Trần: “Vi sao phải nhường tôi? Liễu Thiên Thiên tôi không thể thua.”
“Vậy coi như là một trận hòa?”SỜ Trần thảm dò nói.

“Không, anh thua rồi.” Liễu Thiên Thiên nói: “Tôi mặc kệ anh xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại kết quả là tôi thắng.”
“Vậy cô cần tôi làm gì?” sỏ’ Trần trực tiếp hòi.

chậm lại một chút.

Câu trả lời vui vẻ như vậy của Sờ Trần ngược lại làm cho Liễu Thiên Thiên có chút không biết làm sao, một lúc lâu sau, Liễu Thiên Thiên nhìn về phía Liễu Mạn Mạn.


“Vì sao anh khẳng định chúng tôi nhất định là có việc tim anh như vậy?” Liễu Mạn Mạn nói: “Anh cố ý để cho Thiên Thiên thắng, cũng chỉ là thuận thế tìm CO’ hội muốn cho chúng tôi nói ra ý đồ này đi.”
Sở Trần dùng khăn mặt lau tóc, đồng thời vừa mờ miệng: “Một cặp chị em xinh đẹp như vậy xuất hiện ở hồ bơi nhưng không ai dám bắt chuyện, đủ dẻ nói rỏ hai người khỏng dơn giản,
trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi.”
Kai chị em sinh đôi liếc nhau một cái: “Chúng ta lên tầng 6 nói chuyện đi.”
“Được.” Sờ Trần đứng lên: “Tồi đi thay quần áo trước.”
Ánh mắt Sờ Trần liếc mắt nhìn bàn tay ngọc của Liễu Thiên Thiên, khỏe miệng khẽ nhếch lên một chút: “Gặp lại ờ tầng 6.”
Hai chị em nhìn Sở Trần đi vào phòng thay đồ.

“Hừ, coi như hắn thức thời.” Liễu Thiên Thiên nói: “Vừa rồi cho dù hắn tiếp tục, trong móng tay em cất giấu bột hương tan dã chuán bị tốt, han
cũng không thắng được.”
“Thiên Thiên, đừng xem thường Sở Trần.” Liễu Mạn Mạn nhìn chằm chằm về phía phòng thay đồ: “Anh ta cho chị cảm giác… anh ta dường như nhìn thấu thủ đoạn của em.”
Nghe vậy, đồng tử Liễu Thiên Thiên co rụt lại, thốt ra: “Không thể nào!”
Phòng thay đồ.

Sờ Trần vừa tắm, vừa lẩm bẩm: “Móng tay tàng chứa chất độc, hai chị em này không đơn giản a, Vạn Độc Môn?”

, Sờ Trần trong lúc bất chợt nghĩ đến, iừoa có nqười cúa
xuất hiện, trợ giúp một nhà Tống Mục Dương đối phó một nhà Tống Tà Dương, nhưng, đệ từ Vạn Độc Môn kia sau khi bị Sờ Trần phế bỏ công phu, ôm hận rời khỏi Thiền Thành, đến nay vẫn không có tin tức gì.

“Hẳn không phải là Vạn Độc Môn.”
Sở Trần lại tự mình lắc đầu: “Vạn Độc Môn ờ Dương Thành không có cản cơ thâm hậu như vậy.”
Hạ Bắc nói, buổi tụ tập tối nay, là cuộc trao đổi giữa phú nhị đại cao cấp nhất Dương Thành.

Gia tộc của chị em Liễu gia ờ Dương thành quyền thế bất định không thấp.

ỉ rong giới võ giá, ngoại trừ Vạn Độc
Môn, còn có một môn phái, am hiểu dùng độc, hơn nữa, thủ đoạn dùng độc so với Vạn Độc Mòn càng thêm cao thâm khó lường.” Tầm mắt Sở Trần nhẹ nhàng híp lại, suy đoán thân phận chị em Liễu gia.

Lúc vừa mới bơi cùng Liễu Thiên Thiê, Sờ Trần liền nhận ra Liễu Thiên Thiên có chút thay đồi.

Mặc dù lả biến hóa rất nhỏ, nhưng không thể gạt được ánh mắt cùa Sờ Trần.

Sở Trần dứt khoát lên bò’.

Dưới tinh huống không biết chi tiết cùa đối phương, Sờ Trằn tự nhiên sẽ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.