Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1006: Chương 1006




Sau khi nước lạnh rửa sạch một lần, Sờ Trần gọi điện thoại cho Hạ Bắc.

“Trần ca, tỏi đang ờ phòng tập thể dục trên tầng 3.” Hạ Bắc ờ bên kia thờ hồng hộc mờ miệng, đang vặn động.

“Cậu có biết một đôi chiij em sinh đối họ Liễu không?” Sở Trần hỏi một tiếng.

Đầu dây bên kia, rầm một tiếng, rất nhanh, thanh âm Hạ Bắc lại vang lên “Trần ca, anh không phải là ờ hồ bơi đụng phải tiều ma nữ Liễu gia chứ?”
/
“Họ có lai lịch thế nào?” Sờ Trần hỏi.

“Lieu gia ó’ Dương Thành có thệ nói
là một gia tộc cực kỳ thần bí, nghe nói gia tộc này có không ít tài phú vô hlnh, kỳ thật tôi cũng không tính là quá mức hiểu rõ.” Hạ Bắc nói: “Quầy trung y Liễu gia, trải rộng khắp Dương Thành, thậm chí cả tỉnh Quảng Đông, là một thế gia trung y rất nổi tiếng.

Đương nhiên, có thể khẳng định chính là, trung y thế gia chỉ là một bộ phận xưng danh của Liễu gia, tôi mói không tin Liễu gia có thể dựa vào một phòng thuốc trung y liền trà trộn đến vị trí thương giới đỉnh cấp Dương Thành.”
“Đúng rồi, người khởi xướng buổi tiệc tối nay có ba người, một trong số đó chính là Liễu Mạn Mạn của Liễu gia.” Hạ Bắc nói: “Tuy rằng tôi chưa từng cung chị em Liéu gia giao tiếp, nhưng
mà, chị em Liễu gia ờ trong giới Dương Thành danh tiếng rất lớn, anh rể, nếu anh đụng phải bọn họ… dù sao cũng phải cẩn thận.”
Trung y thế gia?

Sờ Trần trầm ngâm một hồi, nói: “Bọn họ mò’i tôi lên tầng 6 nói chuyện, cậu có muốn đi cùng tôi hay không?”
Đầu dày bên kia, Hạ Bắc trầm mặc.

“Tiểu Bắc?” Sở Trần hỏi một tiếng.

“Khụ khụ, Trần ca, tôi thấy mấy người bạn, anh đi nói chuyện trước đi, cúp máy a.” Hạ Bắc vội vàng cúp điện thoại.

‘Tiểu ma nữ Liễu gia?”Lúc Sờ Trần đi ra khỏi phòng thay đồ, chị em Liễu gia đâ không còn ở đây, anh ngược lại rất tò mò, có thể dọa Hạ Bắc đến không dám đi gặp mặt chị em muội Liễu gia, dén cuổi cùng tim anh có chuyện gì.

Sở Trần trực tiếp đi thang máy lên tầng 6.

Lối đi tầng 6, vừa lúc chị em Liễu gia cũng thay một bộ quần áo đl về phía này.

Hai chị em đều là một thân váy màu trắng, dung nhan xinh đẹp, đi về phía Sờ Trần, ngay cả tiết tấu đi đường cũng không có một tia sai lệch.

“Sở Trần, anh còn có thể nhận ra chúng tỏi ai là chị, ai là em không?” Một trong số họ hỏi.

“Cô là Liễu Thiên Thiên.” Sờ Trần thành thật trả lời.


có thể thẹn quá hóa giận, trầm mặt, trừng mắt nhìn Sờ Trần một cái: “Đi thôi.

Chị em Liễu gia dẫn theo Sờ Trần đi vào phòng trà.

“Anh muốn uống trà gì?”Liễu Mạn Mạn chủ động ngòi ờ vị trí pha trà, hỏi Sờ Trần.

“Tất cả đều có thể.” Sờ Trần ngồi đối diện Liễu Mạn Mạn.

Tư thái pha trả của Liễu Mạn Mạn vô cùng vui mắt, trong lúc nước chảy mây trôi, có vài phần cảm giác cồ kính, giống như khí chất cô nương đi ra từ cổ đại.

Không hổ là Trung y thế gia truyền thống.

Sờ Trần ấn than một tiếng, chi dựa vào phần khí chất này, cũng không phải người binh thường có thể có được.

So sánh ra, Liễu Thiên Thiên ngồi bên cạnh Liễu Mạn Mạn, bộ dáng mày hớn hò* trừng mắt nhìn Sở Trần: “Sở Trần, tôi phải nhắc nhở anh, tỷ thí đêm nay anh đà thua, anh nợ tòi một điều kiện.”
Sờ Trần gật đầu: “Cô có thẻ tủy thời đưa ra.”
“Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngón cưu dính.” Lieu Thiên Thiên noi:
“Đợi lát nữa chị nói chuyện vói anh, không tính là đánh cược giữa chúng ta.”
“Thiên Thiên, vừa rồi Sở Trần là nhường em, làm sao có thể tính toán đây?” Liễu Mạn Mạn đang rửa sạch bộ đồ trà.

Sỏ’ Trần mỉm cười: “Nếu tôi không nhường, cũng không thắng được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.