Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1025: Chương 1025




“Không sai.” La Vân Dương trầm giọng mở miệng nói: “Ai có thể ngờ được, Sở Trần võ phu thô bỉ này, lại đồng thời tinh thông vẽ tranh cùng đánh đàn.

Nhưng với nội tình của hai nhà chúng ta, chưa chắc đã không ai có thể đánh bại Sở Trần.”
Hai người liếc nhau một cái, đồng thời đạt tới chung nhận thức.

Cục diện tối nay mất, nhất định phải tìm về.

Tất cả mọi người ở đây cũng đều thức thời không nhắc tới Sở Trần nữa.

“Mạn Mạn, tôi còn có chút chuyện khác, đi trước một bước.” La Vân Dương mở miệng.

Tối nay nơi này, hắn không còn mặt mũi ờ lại nữa.

Bạch Mộ cũng lập tức rời đi.


“Chị, tụ hội đêm nay, có phải có thể nói là bị Sở Trần đập phá không?” Liễu Thiên Thiên phục hồi tinh thần lại, sửng sốt nói: “Mục đích của chúng ta đều không có đạt được…”
“Cái tên Sở Trần này sẽ vang vọng trong giới này.” Liễu Mạn Mạn khẽ nói một tiếng: “Chị ngược lại có loại cảm giác, Sở Trần có lẽ thật sự có thể tiếp xúc với Thiên Cơ Huyền Đồ.”
Trong đầu Liễu Mạn Mạn xoay quanh hình ảnh Sử Trần vẽ ra Phượng cầu Hoàng.

Song Tiên Nhập Thần!
Ánh mắt Liễu Mạn Mạn toát ra một trận khao khát, còn có chờ đợi…
“Thiên Thiên, em gọi điện thoại cho Quản thúc tới đây, bảo thúc ấy mang theo dụng cụ tốt, đóng bức tranh này xong mang về.” Con ngươi Liễu Mạn Mạn một lần nữa rơi vào bức tranh, đây là bức tranh duy nhất cố ấy từng gặp sử dụng kỹ thuật vẽ tranh ‘Song Tiên Nhập Thần’, có lẽ có thể từ đó nghiên cứu ra một chút tinh túy của ‘Song Tiên Nhập Thần’.

Tất cả mọi người trong bữa tiệc lần lượt rời khỏi sân khấu.

Sở Trần và Hạ Bắc đã đi tới bãi đỗ xe.

“Trần ca, tồi không phải đang nằm mơ.” Hạ Bắc cuối cùng cũng không kìm nén được cảm xúc hưng phấn, kích động vô cùng: “Anh thế nhưng liên tục đánh bại hai vị thập công tử Thiên Nam!”
Sở Trần liếc hắn một cái: “Có cần phải làm ầm ĩ như vậy hay không.”
“Anh không biết, cái vòng tròn này ở Dương Thành danh tiếng không nhỏ, người bên trong mỗi người đều là kiêu ngạo cuồng, tuy rằng cũng là thập công tử Thiên Nam, Bạch Mộ từng ở nơi công cộng bày tỏ, xem thường những người Ninh Tử Châu, bởi vì những người đó chỉ biết kiếm tiền, phong cách quá thấp.” Hạ Bắc nói: “Tuy rằng bọn họ kiêu ngạo, nhưng bọn họ quả thật cũng có vốn đề kiêu
ngạo, nhưng không nghĩ tới, bọn họ tối nay lại ờ trước mặt Trần ca bị một vố đau! Ha ha ha…”
Hạ Bắc vô cùng hưng phấn.

Không biết còn tưởng rằng là hắn đánh bại đám người Bạch Mộ.

“Lái xe đi.”
Sở Trần ngồi trong xe, lảm vào trầm tư.

So với việc đánh bại đám người Bạch Mộ, nội tâm Sở Trần càng thêm hứng thú chính là Thiên Cơ Huyền Đồ mà Liễu Mạn Mạn nhắc tới.


Một trong mười bức tranh cổ xưa nhất của Trung Quốc.

Nhưng, mặc dù bức tranh cổ Trung Quốc này chảy vào Dương Thành, anh cũng không có con đường lấy được.

Theo Sở Trần, Thiên Cơ Huyền Đồ nếu xuất hiện, cơ hội rơi vào trong tay Liễu gia rất cao.

Đến lúc đó, lại tìm tchij em Liễu Mạn Mạn, xem qua mười bức tranh cồ đại của Trung Quốc trong truyền thuyết này.

Xe nhanh chóng đi.

Tầng một của câu lạc bộ, một số người tụ tập lại với nhau.

Rõ ràng chính là đám người Bạch Mộ và La Vân Dương.

Nhü’ng người tham gia vào việc ăn tranh tối nay, vẫn chưa rời đi.

“Bạch Mộ, nói một chút về kế hoạch của anh đi.” La Vân Dương mở miệng nói, khuôn mặt băng hàn: “Vừa rồi ờ trước mặt Mạn Mạn không tiện, hiện tại có thể nói thẳng.”

Bạch Mộ nhìn thoáng qua mọi người, trầm giọng nói: “Không ai có thể tùy ý chà đạp cái vòng tròn này của chúng ta, Sờ Trần tối nay gây chuyện, tất yếu phải trả giá đắt.

Đương nhiên, Sở Trần được xưng là Nam Quyền chi sư, luận vũ lực mà nói, chúng ta rất khó trả thù Sở Trần, cho nên, liền dùng nội tình của gia tộc chúng ta, cho Sở Trần một kích đau đớn.”
“Tôi sẽ trở về mời nghệ sĩ chơi đàn cao cấp nhất Bạch gia tôi ra tay, lại phát ra Sở Trần một trận quyết đấu đàn cổ.

Đồng dạng…” Bạch Mộ nhìn La Vân Dương: “Tôi hy vọng La gia cũng không cần dè dặt, dù sao, chúng ta đều không rõ lai lịch của Sở Trần, nếu muốn trả thù, nhất định phải dùng lực lượng cường đại nhất, nếu không, trả thù không
thành, ngược lại còn có thể nháo ra chuyện cười.”
“Không thành vấn đề.” La Vân Dương nói: “Tôi sẽ mời họa sĩ huy chương vàng ra tay.”
“Còn có, cầm kỳ thi họa, Sở Trần tỉnh thông hai thứ, hai loại khác, tôi đoán hắn nhất định cũng có thành tựu.” Bạch Mộ nói: “Chúng ta mời Kỳ Vương Thiên Nam cùng thư pháp đại gia Liêu tiên sinh xuất thủ, bày ra xung quanh lồi đài, công khai chiến đấu Sờ Trần.”
“Nhân cơ hội này, tra xét tin tức về bức tranh cồ kia.” Khóe miệng Bạch Mộ nhẹ nhàng nhếch lên: “Chúng ta có thể phóng ra tin tức, tranh cổ sẽ xuất hiện trong trường họp chúng ta khiêu chiến Sở Trần, có lẽ, còn có thể hấp dẫn tin tức thật sự của tranh cổ.”
“Tôi không thành vấn đề.” La Vân Dương nói, đôi mắt càng dâng ra một tia nóng rực, so sánh ra, tranh cồ thần bí, thậm chí càng có thể hấp dẫn hắn.

La gia đối với tranh cổ, bắt buộc phải có được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.