Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1050: Chương 1050




Sở Trần đến dẫn tới một trận hổn loạn ngắn ngủi ở hiện trường, không ít người theo bản năng chen chúc về phía Sở Trần, nhưng, bị an ninh hiện trường ngăn lại.

Khuôn mặt Sờ Trần vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, anh ngược lại không nghĩ tới, nhân khí của minh ỏ’ Dương Thành cao như vậy, cho dù ở bên ngoài xem ra đây là Sở Trần đầu thiết, một hồi giao lưu tự sát không hề hồi hộp về cằm kỳ thi họa, nhưng vẫn có nhiều người yêu mến anh.

“Thần tiên tỷ tỷ!” Đảm đông tạo ra một âm thanh cuồng tín.

Nữ thần võ thuật Trung Quốc!
Mọi người cuồng nhiệt, kích động.

Sở Trần yên lặng ngồi xuống.

Các người không biết gì về tôi cả.

Đột nhiên có người hô to: “Bốn trọng tài đến
rồi.”
Nhắt thời, một trận tiếng hoan hô nhiệt liệt.


Bốn vị trọng tài đều là nhân vật cấp bậc được mọi người kính trọng trong bốn lĩnh vực cầm kỳ thư họa.

Chung Tú Thanh, Trương Thạch, Hồ Lập Dũng, cùng với Hoàng Phủ Nguyên Cảnh.

Hoàng Phù Nguyên Cảnh ngồi trên xe làn, Hoàng Phủ Hòa Ngọc đấy ông đi tới, dọc theo đường đi, Hoảng Phủ Nguyên Cảnh cùng ba người khác nói chuyện với nhau, thần sắc ba người đều có chút tôn kính, ba người bọn họ tuy rằng ờ lĩnh vực của mình xuất chúng, có thể nói là một đại tông sư, nhưng so với Hoàng Phủ Nguyên Cảnh 97 tuổi, bọn họ đều là tiếu bối.

“Nguyên Cảnh lão sư, ngay từ đầu bọn họ nói ngài cũng muốn ra ngoài chửng kiến buổi giao lưu này, tôi còn không thể tin được.” Trương Thạch cảm thán: ‘Nếu như tôi nhở không lầm, Nguyên Cảnh lão sư đã 15 năm không tham dự bất kỳ hoạt động nào
trong ngành.”
Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cười mâu thuồng râu: “Ta giả rồi, bây giờ lả thế giới của các ngươi.”
“Tôi có chút tò mò.

Nguyên Cánh lão sư lần này như thế nào…” Chung Tú Thanh nhịn không được hỏi, hai người còn lại đồng dạng tò mò, bọn họ ở trinh độ nhất định là bởi vi nghe nói Hoàng Phủ Nguyên Cảnh tham dự trận giao lưu này, mới đáp ứng đến làm trọng tài, dù sao, sau khi bọn họ nghe được thân phận hai bên đối chiến, đều theo bản năng cảm thấy, đây là một hồi đồn thồi lên, lảy thân phận của bọn họ, tự nhiên không muốn phối hợp, nhưng bọn họ cũng biết rõ tính tình Hoàng Phủ Nguyên Cảnh, nếu như thật sự là một hồi thổi phồng, Hoàng Phủ Nguyên Cảnh không có khả nâng xuất hiện trở lại sau 15 năm.

“Ta cảm thấy, hôm nay sẽ là một trận đẩu rất thú vị.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cười ha hả.

Cả bốn trọng tài đều vào vị trí.

Bạch Mộ đi lên đài cao, nhận được một làn sóng vỗ tay.

Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Mộ càng nở rộ, cầm lấy micro, nói vài câu mở đầu, lập tức chuyển sang vấn đề chính: ‘Bời vì hôm nay sẽ có bốn trận so đầu cầm kỳ thư họa, vì công bằng, mời sỏ’ Trần tự mình rút thảm quyết định trình tự tỳ thí.

Mời Nam quyền chi sư, Sở Trằn.”
Không biết vô tình hay cố ý.

Bạch Mộ tận lực nhấn mạnh bốn chữ ‘Nam quyền chi sư’, tựa hồ đang nhắc nhỏ’ mọi người, đây là một võ phu vượt giới khiêu chiến.

Không ít khán giả lúc này cũng bật cười.


“Sở sư phụ, một quyền.”
“Sở sư phụ cố lên, toàn lực ứng phó là được rồi.”
“Sờ sư phụ tôi nhắc nhở anh một chút, bốn trọng tài đều được biết đến là nghiêm khắc, khi anh bị bọn họ phê binh, thái độ phải thành khẩn một chút, điều này có thể cho anh thêm điềm.”
Thần sắc Bạch Mộ không thay đổi, ánh mắt lại mơ hồ hiện lên một tia âm trầm.

Nhân khí của Sở Trần ỏ’ Dương Thành tựa hồ cao hơn hắn nhiều.

Vừa rồi không ít người tuy rằng nở nụ cười, nhưng ngoại trừ hắn an bài hắc tử ra, trên cơ bản không có ác ý trào phúng.

Thay vào đó, tất cả đều ủng hộ vả hiểu Sờ Trần.

Dù sao trận quyết đấu này, không ai cho
rằng sỏ’ Trằn có thế thắng.

Sở Trần đi lên đài cao.

Trên đài cao, treo bốn túi gấm.

Tương ửng với ‘Cầm Kỳ Thư Họa.’

Sở Trần tiện tay cầm lấy một cái túi gấm trong đó, mở ra nhìn thoáng qua, phía trên chỉ có một chữ… Kỳ.

Khuôn mặt Bạch Mộ toát ra tươi cười, cất cao giọng mỏ’ miệng: “Sở Trần rút ra trận tỷ thí đầu tiên, là cờ.


Dứt lời, sắc mặt Hạ Bắc thay đối một chút, bất đắc dĩ thở dài.

Ra quân bất lợi a!
Hạ Bắc vốn đang chờ mong Sở Trần rút được trận đầu tiên là ‘Cầm’ hoặc ‘Họa’, như vậy, Sỏ’ Trần có thể giáng đòn phủ đàu, một khi lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc, càng có cơ hội vươn lên dẫn đầu, giành được một hồi thắng lợi, cứ như vậy, toàn bộ khí thế đều có thề bị Sỏ’ Trần xoay chuyển.

Nhưng, trận chiến đầu tiên là ‘Cờ’.

Thời điểm kết quả rút thảm được đưa ra.

Liễu Thiên Thiên cũng nha nha một tiếng, lập tức lắc đầu: “Thật đáng tiếc a.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.