Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1080: Chương 1080




Trong thư phòng, chỉ còn lại hai người Sở Trần và Hoàng Phủ Nguyên Cảnh.

“Sở Trần, cậu còn có chuyện gì sao?” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh nhìn ra bộ dáng Sở Trần có chút muốn nói lại thôi.

Sở Trần suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng: “Nguyên Cảnh lão sư, tôi có thể nhìn hai chân ngài không?”
Hoàng Phủ gia có phong cách tập võ, Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cũng từng là người văn võ song toàn, hai chân của ông là 15 năm trước khi bị cuốn vào Thiên Cơ Huyền Đồ bị phế bỏ, sau đó không đứng dậy nổi.

Sở Trần hoài nghi, Hoàng Phủ Nguyên Cảnh là thủ đoạn kỳ môn cùa phái Thiên Cơ.

Hoàng Phù Nguyên Cảnh tuy rằng đã 97 tuổi, nhưng mà, ông là võ giả, tố chất thân thể khác với người thường.

Nếu như thật sự chỉ là bởi vì kỳ môn thuật của phái Thiên Co’ dẫn đến đứng không nổi, như vậy, Sớ Trần
có cách cỏ thể làm cho Hoàng Phủ Nguyên Cảnh một lần nữa đứng lên.

Sở Trần từng cho Hoàng Ngọc Hằng cả đời ngồi xe lăn, loại kỳ môn thuật này, Sở Trần rất quen thuộc.


Điều kiện tiên quyết là phải xác nhận trước.

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh bởi vì Sở Trần trong lúc bất chợt nói một câu sửng sốt một chút, chợt nở nụ cười: “Hai chân lão tàn phế, không có gì để nhìn.” Nhiều năm như vậy trôi qua, chính mình cũng đã đến 97 tuổi, rất nhiều chuyện, Hoàng Phủ Nguyên Cảnh trong lòng đã thoải mái.

ông nhìn Sở Trần, mở miệng nói: “Có một chuyện, ta vốn không muốn để cho cậu biết nhiều hơn, thế nhưng, cậu có liên quan đến Thiên Cơ Huyền Đồ, ta cũng chỉ có thể nhắc nhở cậu lần nữa.”
Hoàng Phủ Nguyên Cảnh ngữ khí dừng một chút, chợt từ từ nói: “Cậu biết ta vì sao lại nói Thiên Cơ Huyền Đồ tà môn không?” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh phảng phất nghĩ đến chuyện cực kỳ kinh khủng quỷ dị, vẻ mặt không che dấu được một trận run rẩy:
“Mười lăm năm trước, ta vốn cỏ cơ hội đạt được Thiên Cơ Huyền Đồ, nhưng mà, lại kinh hãi phát hiện, Thiên Cơ Huyền Đồ, biết hút máu!”
“Cái gì?” Sở Trần chấn động, nhìn Hoàng Phù Nguyên Cảnh, tựa hồ có chút không tin lỗ tai của mình: “Hút máu?”
“Không sai, ta rõ ràng cảm nhận được, Thiên Cơ Huyền Đồ đang hút máu, nó không phải là bản đồ dùng giấy vẽ tầm thường, chất liệu rất đặc biệt, năm đó trong lúc tranh đoạt, bị người xé rách, ngoại trừ nguyên bản đã sớm là một bộ phận không trọn vẹn ra, Thiên Cơ Huyền Đồ còn lại cũng không có bị tổn hại.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh hít sâu một hơi: “Cho nên ta nói, Thiên Cơ Huyền Đồ, thật sự rất tà môn.”
Tầm mắt Sở Trần nhẹ nhàng híp lại.

Tà môn.

Sở Trần trong lòng có suy đoán của mình.

Thiên Cơ Huyền Đồ là do truyền thừa phái
Thiên Cơ lưu lại, nếu thật sự giống như lời Hoàng Phủ Nguyên Cảnh nói tà môn như vậy, như vậy, chỉ có một nguyên nhân, trên Thiên Cơ Huyền Đồ, có thủ đoạn kỳ môn mà phái Thiên Cơ lưu lại.

Chỉ có tận mắt nhìn thấy Thiên Cơ Huyền Đồ, mới có thể xác nhận.

Một lát sau, Sở Trần gật gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.

Nhưng, Nguyên Cảnh lão sư, ngài vẫn nên cho tôi xem chân ngài trước đi.” Sở Trần mỉm cười nói: “Tôi đã học qua một ít thuật châm cứu, đối với loại vết thương ở chân này, có công hiệu đặc biệt.” Sở Trần không có trực tiếp nói ra thủ đoạn kỳ môn của phái
Thiên Cơ, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của anh, Sở Trần cũng không muốn đề cho Hoàng Phủ Nguyên Cảnh không vui mừng một hồi.

“Được rồi, cậu xem đi.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh ánh mắt nhìn Sờ Trần mang theo vài phần sủng nịch hậu bối.

Sỏ’ Trần bày ra văn võ toàn tài, tâm trí phẩm hạnh, đều khiến Hoàng Phủ Nguyên Cảnh có chút thích.


Danh hiệu sứ giả truyền thừa văn hóa Trung Quốc, mặc dù không có sự uy hiếp từ video thần bí kia, Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cũng sẽ an bài cho Sở Trần, theo ông thấy, chỉ có Sở Trần xứng đáng với danh hiệu này.

Nếu Sở Trần muốn xem, vậy tùy anh làm gì thì làm.

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cười, nhìn Sở Trần ngồi xổm xuống kéo quần dài của mình lên, khó có được vị hậu bối không có quan hệ huyết thống với mình này có lòng hiếu tâm như vậy.

Bên ngoài truyền đến một trận thanh âm bước chân, Hoàng Phủ Hòa Ngọc đi vào, sau khi Sở Trần đến Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ Hòa Ngọc một mực chờ, cũng đang cùng Tống Thu tán gẫu, thấy đám người Liêu Trí Hoàn đều đã rời khỏi thư phòng, Sở Trần chậm chạp không thấy đi ra, Hoàng Phủ Hòa Ngọc cùng Tống Thu nhịn không được đi vào.

“Anh rể, anh làm gì vậy?” Tống Thu thốt lên.

Hoàng Phủ Hòa Ngọc cũng thần sắc nghi hoặc nhìn Sở Trần.

“Tôi hiểu một chút thuật châm cứu, muốn nhìn xem vết thương ở chân của Nguyên Cảnh lão sư.” Sờ Trần thuận miệng trả lời.

“Vô dụng.” Hoàng Phủ Hòa Ngọc lắc đầu.

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh:???
Ngươi là khẩn cấp muốn rút ống oxy của lão tử?
Hoàng Phủ Hòa Ngọc bị ánh mắt lão gia tử trừng mắt, lúc này vội vàng mở miệng nói: “Ý của con là, nhiều năm như vậy, chúng ta tìm kiếm qua danh y thế giới, qua nhiều bệnh viện, đều không có cách chữa khỏi vết thương ở chân lão gia tử, thật sự quá khó.”

Sở Trần không trả lời lời Hoàng Phủ Hòa Ngọc, nghiêm túc kiểm tra hai chân Hoàng Phủ Nguyên Cảnh, một lát sau, khuôn mặt toát ra ý cười.

Không ngoài dự đoán của anh.

Hai chân Hoàng Phủ Nguyên Cảnh không cách nào đứng lên, là do thuật Bái Kỳ Môn.

Tổng hợp lại anh gặp phải, Sở Trần có thể khẳng định, là Kỳ Môn Thiên Cơ Thuật.

“Hoàng Phủ thúc, thúc đi chuẩn bị cho tôi một vài thứ, càng sớm càng tốt.” Sở Trần đứng lên, cầm lấy bút ờ một bên, nhanh chóng liệt kê một đống vật phẩm: “Tiểu Thu, cậu đi cùng Hoàng Phủ thúc đi.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc ngây ngẩn cả người: “Ý của ngươi là, hiện tại muốn trị liệu cho lão gia tử?”
Sở Trần gật đầu: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua đêm nay, Nguyên Cảnh lão sư có thể vứt bỏ chiếc xe lăn gây phiền phức này.”
Vừa dứt lời, đồng tử Hoàng Phủ Nguyên Cảnh nhất thời chấn động, hai tay nắm chặt xe lăn, vẻ mặt không thể tin nhìn Sở Trần.

vết thương để lại 15 năm trước, nhiều năm qua bao nhiêu danh y thế giới đều bó taySỞ Trần có thể giải quyết?
Còn sau đêm nay!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.