Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1138



Khách sạn Hoa Đằng, hội trường.

Kim rơi có thể nghe thấy.

Video chúc mừng trên màn hình lớn rất nhiều, phát sóng ước chừng 20 phút, trong hai 20 này, đầu óc mọi người trong hội trường giống như muốn đảo lộn, trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được, dần dần, ánh mắt đều rơi vào trên người một người.

Sở Trần, thiếu gia.

Con rể Tống gia, thân phận phía sau lại hiển hách như vậy!

Cho dù là Tống lão gia tử Tống Trường Thanh đã trải qua sóng gió, cũng trợn mắt há hốc mồm.

“Những nhân vật vừa rồi trong video chúc mừng, nếu bọn họ liên hợp lại, sắp chiếm cứ một nửa giang sơn trong giới kinh doanh Trung Quốc rồi.”

Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng lúc này không ai phản bác lời Tống Trường Thanh, phần đội hình chúc mừng này quá mức cường đại, hơn nữa, đều tôn xưng Sở Trần một tiếng thiếu gia.

“Sau lưng anh rể anh rể… đó quả thực là một đế quốc thương nghiệp khổng lồ.” Miệng Tống Thu há to đến cực điểm.

Trên đài cao, sắc mặt đám người vợ chồng Tống Vân đã trở nên trắng bệch vô cùng.

Bọn họ khổ sở chờ đợi cơ hội này, muốn phơi bày thân phận giả của Sở Trần, không biết, lại dẫn tới một hồi phong bạo như vậy!

Hai tay Tiền lão gia có chút phát run, ông ta rất rõ điều này có nghĩa là cái gì, lấy thực lực của Sở Trần, chỉ cần vừa động miệng, là có thể khiến Tiền thị biến mất.

Mình đến tột cùng trêu chọc loại tồn tại gì a!

Tiền lão gia tử suýt nữa không có đứng vững, Tiền Bộ Thiệu ở một bên vội vàng đỡ lấy ong ta.

“Đây chính là thân phận của Sở Trần mọi người muốn biết.” Nam Cung Quân mở miệng: “Không biết mọi người có hài lòng hay không?”

Cốc An Quốc thần sắc cũng trở nên âm trầm.

Hắn đột nhiên nghĩ đến Sở Khai Bình nhắc nhở hắn, Cốc An Quốc theo bản năng nhìn thoáng qua Sở Khai Bình, nhất thời hiểu được, Sở Khai Bình đã sớm biết thân phận thật sự của Sở Trần.

Cốc An Quốc đều có các loại cảm giác sắp phải hối hận.

Với thân phận địa vị của hắn, biết một vài bí mật mà người bình thường không tiếp xúc được.

Từ rất nhiều vldeo chúc mừng nhìn ra, gia tộc sau lưng Sở Trần chính là một vài gia tộc ẩn thế ở Trung Quốc, rất ít người biết sự tồn tại của bọn họ, thế nhưng, có lẽ chủ nhân đứng sau tập đoàn trăm tỷ nào đó chính là bọn họ.

Sở gia, chính là như thế.

Buổi tối hôm nay, nếu ngay từ đầu mình có thể kiên định ngăn cản ông cháu Tiền thị lên đài, vậy tương đương với cho Sở Trần một ân tình, nhưng mà, mình lại lựa chọn muốn Sở Trần đưa ra lời giải thích.

Một số con đường, đl bộ sẽ thu hẹp lại.

Trong đầu Tống Nhan cũng trống rỗng.

Năm năm trước, va chạm kia, lại để cho mình đụng phải một nửa giang sơn trong giới kinh doanh Trung Quốc?

Tống Nhan nhìn Sở Trần, trong lúc bất chợt có loại cảm giác Sở Trần trở nên mờ mịt.

Thân phận của Sở Trần, quá mức hiển hách.

So sánh ra, Tống gia giống như một viên đá khi ném vào trong hồ không chút bắt mắt nào.

Tay Tống Nhan khẽ run lên một chút.

Sở Trần tựa hồ nhận ra nội tâm Tống Nhan gọn sóng, khuôn mặt mỉm cười, nắm chặt tay Tống Nhan, ánh mắt ôn hòa nhìn Tống Nhan.

“Cho dù anh là ai, chúng ta là vợ chồng, đó là sự thật rằng không ai có thể thay đổi.”

Cũng đã đến lúc đưa vợ về nhà rồi.

Chuyện đêm nay làm Sở Trần cảm giác được rất bất ngờ, nhưng, anh cũng sớm chuẩn bị tâm lý có người trong nhà sẽ tìm tới cửa, dù sao, mấy ngày nay, bất kể là múa sư toàn quốc hay là văn đấu VỚI mấy vị đại sư, đều kích nổ toàn bộ mạng, cho dù là nhị thúc

hỗ trợ che giấu, cũng tuyệt đối không gạt được người trong nhà.

“Mọi người còn có gì muốn nói không?” Ánh mắt Sở Trần đảo qua mấy người.

Sắc mặt Tiền Bộ Thiệu tái nhợt, trong lúc bất chợt hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

Cho dù trong lòng rất muốn nói vài câu, nhưng thân thể cũng rất thành thật.

Thân phận hiển hách của Sở Trần như thế, tuyệt đối không phải bọn họ có thể trêu chọc.

Sở Trần cười.

Đối với anh, nhóm người này, giống như một chú hề.

Sở Trần nắm tay Tống Nhan, nhìn về phía mấy người Tống gia, đang muốn cất bước xuống đài.

“Chờ một chút.” Lúc này, Cốc An Quốc mở miệng, thần sắc có chút xấu hổ, vẫn là lấy hết dũng khí nói: “Nếu là một hồi hiểu lầm,

vậy, lễ trao huy chương danh hiệu có thể tiếp tục.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.