Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1179




Từ đầu đến cuối, quái nhân này, một câu cũng không nói.

Hắn đến đây để làm gì?

Phòng triển lãm có rất nhiều sảnh nhỏ, mỗi một sảnh nhỏ đặt tác phẩm cơ hồ đều là cùng một thể loại, Sở Trần tự nhiên cũng sẽ không dừng lại ở mỗi một sảnh nhỏ, chỉ chọn tác phẩm mình cảm thấy hứng thú thưởng thức một hồi.

Khi đi ngang qua một sảnh nhỏ của một tác phẩm thư họa thể loại hoa cỏ, bước chân Liễu Mạn Mạn rõ ràng dừng lại một chút.

Nhưng Giang Khúc Phong vẫn chưa dừng lại.

“Cô vào đi, tôi sẽ đợi ở bên ngoài, tiện thể nói vài câu với hắn.” Sở Trần chỉ vào Giang Khúc Phong.


Liễu Mạn Mạn gật gật đầu, trong lĩnh vực vẽ tranh, cô quả thật đặc biệt hứng thú với hoa.

Sau khi Liễu Mạn Mạn tiến vào sảnh nhỏ, sở Trần đuổi theo Giang Khúc Phong: “Giang tiền bối, ngài cảm thấy đạ tặc Hỏa Yến sẽ hướng về phía tranh Ngũ Dương không?”

Giang Khúc Phong gật đầu.

“Ngài có nghĩ hôm nay hắn sẽ đến nghiên cứu địa hình không?”

Giang Khúc Phong gật đầu.

“Nhưng tôi cẩn thận xem tư liệu về đạo tặc

Hỏa Yến, căn bản không có bất kỳ hình ảnh nào có liên quan đến hắn, cho dù hắn xuất hiện ở chỗ này, ngài cỏ thể nhận ra hắn không?”

Giang Khúc Phong lắc đầu.

Khóe miệng sở Trần giật giật: “Vậy chúng ta tìm như thế nào?”

Giang Khúc Phong dừng một chút, ngạc nhiên, nhìn Sở Trần, phảng phất như đang nói, ngươi thế nhưng hỏi một vấn đề dùng động tác đầu không trả lời được.

Một lúc lâu sau, Giang Khúc Phong mở miệng: “Quan.”


Liễu Mạn Mạn thưởng thức tác phẩm đi ra, Giang Khúc Phong lại mỏ’ miệng: “Sát.”

Liễu Mạn Mạn sửng sốt: “Muốn uống trà không? Đại sảnh có nơi phục vụ trà, tuy nhiên, tôi đề nghị chúng ta nên đi xem tranh Ngũ Dương trước, tranh Ngũ Dương ở trong cùng phòng triển lãm, phòng triển lâm sẽ hạn chế số lượng tiến vào, hơn nữa mỗi người ở lại không được quá năm phút.”

“Vậy thì xem tranh Ngũ Dương trước đi.” Sở Trần hiểu được ý tứ của Giang Khúc Phong, hôm nay anh chẳng qua cũng là suy đoán đạo tặc Hỏa Yến trở về nghiên cứu địa hình,

nhưng đối với tư liệu đạo tặc Hỏa Yến thật sự quá ít, tuy rằng đạo tặc Hỏa Yến phạm phải vài đại án, nhưng không lưu lại bất kỳ hình ảnh nào ở hiện trường, cứ như vậy, muốn bằng vào hai mắt đi quan sát, ở trong đám người phân biệt ra người nghi là đạo tặc Hỏa Yến, không thể nghi ngờ là khó như lên trời.

Nhưng Giang Khúc Phong hiện tại cũng chỉ có thể dùng cách ngu xuẩn này.

Rất nhanh, ba người đi tới gian phòng triển lãm cuối cùng.

Bởi vi mỗi người hạn chế chỉ có thể tham quan năm phút, cho dù có nhiều người hơn nữa là đến vì tranh Ngũ Dương, cũng phân tán ra, cửa phòng triển lãm tuy rằng có người xếp hàng, nhưng cũng không đến

mức quá khoa trương.

Ba người sở Trần đi tới phía sau hàng.

Sau khi chờ đợi một lúc, ba người bước vào phòng triển lãm.

Tranh Ngũ Dương thần bí, trong nháy mắt đập vào mắt Sở Trần.

Đổ bảo vệ chất lượng hình ảnh, tranh Ngũ Dương được niêm phong cẩn thận, chiều dài có tám mét, rộng gần hai mét, bức tranh miêu tả năm con cừu hình thái khác nhau, sống động như thật, tất cả những người tiến vào phòng triển lãm, đều bị tranh Ngũ Dương hấp dẫn trước tiên.


“Công bằng mà nói, một bức tranh lớn như vậy, chỉ có năm phút thời gian thưởng thức,

thực sự là quá ít.” Sở Trần nhịn không được cảm khái một tiếng, lúc bọn họ vừa tiến vào liền nghe thấy có người oán giận, cảm thấy thời gian quá ít, nhưng, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, ngược lạl không có ai phá hư quy tắc.

Giang Khúc Phong há miệng một chút, tựa hồ là muốn cùng Sở Trần nói cái gì, nhưng cuối cùng nhịn xuống.

Thời gian năm phút đồng hồ, tâm tư Liễu

Mạn Mạn tất cả đều ở trên tranh Ngũ Dương, mà Sở Trần thì nhìn xung quanh một hồi, tính niêm phong của phòng triển lãm cực tốt, dưới loại tinh huống này bất luận kẻ nào muốn trộm tranh Ngũ Dương đều chỉ có thể từ cửa chính tiến vào, trên lý thuyết, chỉ cần cửa chính có đủ an ninh, là có thể bảo đảm tranh Ngũ Dương Đồ không sơ hở tý nào.

Đương nhiên, chỉ là trên lý thuyết mà thôi, trước khi trộm bất kỳ một vật quý báu bị đánh cắp nào, đều sẽ bị cảm thấy canh phòng nghiêm ngặt, không sơ hở tý nào.

Sau khi rời khỏi phòng triển lãm tranh Ngũ Dương, ba người Sở Trần trở lại đại sảnh, La Khắc đã đến, chẳng qua, khiến mọi người ở hiện trường bất ngờ chính là, La Khắc cũng không có vẽ tranh Bát Tuấn.

“Xem ra, La Khắc đại sư còn chưa thoát khỏi cái bóng thất bại kia.” Liễu Mạn Mạn cảm thán một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua sở Trần.

Bên cạnh có người nghe thấy thanh âm của Liễu Mạn Mạn, theo bản năng liếc mắt nhìn mỹ nữ một cái, khóe mắt lơ đãng rơi vào trên người Sở Trần, nhất thời thoáng cái, chợt ngạc nhiên vui mừng: “Sở Trần! Sở đại sư!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.