Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 120: Chương 120





Hoàng Thế Hùng đáp lễ, lắc đầu nói: “Lần này, tôi thua tâm phục
khẩu phục, Sở Trần, đây là lần đầu tiên tôi tự nguyện thừa nhận thu trên lôi đài.


Không ai biết rằng trên lôi đài, Sở Trần đã có ít nhất ba cơ hội đá văng Hoàng Thế Hùng ra khỏi lôi đài, nhưng vào giây phút cuối cùng, Sở Trần dừng lại.

Đây là lý do tại sao Hoàng Thế Hùng tự nguyện nhận thua.

Sở Trần là giữ thể diện cho hắn, hắn đương nhiên là nhận lấy tấm lòng của Sở Trần.

Nhiều tràng pháo tay đã nổ ra.

Hoàng Giang Hồng đi tới với nụ cười trên môi, vỗ tay, “Anh hùng xuất thiếu niên, tôi đã sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên tôi thực sự chứng kiến.


Tống Thu nhìn thấy Hoàng Giang Hồng đến gần, chân cậu run lên trong vô thức.

Lão đại nhà họ Hoàng, một người chỉ cần giậm chân tại chỗ sẽ khiến cả Thiền Thành kinh thiên động địa, Tống Thu chưa bao giờ nghĩ rằng trong đời mình lại có cơ hội tiếp xúc thân thiết như vậy với lão nhân gia họ Hoàng.

“Lão gia tử quá khen.


Sở Trần bình tĩnh đáp lại, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.

Hoàng Giang Hồng ánh mắt chuyển sang bức chữ, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, khí thế dường như càng tăng lên.

Hoàng Giang Hồngcàng xem càng thích.


“Nếu cậu chỉ biết công phu quyền cước, thì cậu sẽ chỉ là một vũ phu.

Nếu cậuchì biết bút mực, thì cậu sẽ chỉ là một tên thư sinh yếu đuối.


Hoàng Giang Hồng nhìn Sở Trần, “Và cậu, chàng trai trẻ, cậu có cả vãn lẫn võ, ta dám khẳng định, cậu chính là đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi ở Thiền Thành.


Vừa dứt lời, ánh mắt của rất nhiều người xung quanh đều trừng lớn, hướng ánh mắt nhìn về phía Sở Trần.

Thần sắc mang theo ao ước đố kị.

Tuy nhiên, không ai không phục.

Hôm nay, Sở Trần dựa vào thực lực của mình có thể tỏa sáng ở
Thiền Thành.

“Có thể được Hoàng lão gia tử khâm điểm Thiền Thành thế hệ tuổi trẻ đệ nhất nhân, có thể nói là lớn lao vinh quang a.


Tống Vân phấn khởi, “Cô ba, vẫn là em biết nhìn người, tam muội phu của chúng ta thật là quá mức ưu tú.


“Hôm nay mọi người trong nhà họ Tống đều tự hào về tam muội phu.



Lâm Tín Bình cũng vội vàng nói.

Tất cả vinh quang của Sở Trần hôm nay đều tượng trưng cho vinh quang của nhà họ Tống.

“Tôi đi tim Hoàng Ngọc Hải để đòi tiền.


Hạ Bắc không đợi được nữa, đồng thời trong lòng thầm vui mừng, thật may, cuối cùng anh cũng đã đặt cược.

Lúc này, Hoàng Ngọc Hải đi về phía Sở Trần.

Đồng tử của Hạ Bắc co rút lại, đôi mắt hơi híp lại, anh ta biết rõ mâu thuẫn giữa Hoàng Ngọc Hải và
Sở Trần, không có khả năngHoàng Ngọc Hải chúc mừng Sở Trần được.

“Tiểu tử này muốn làm yêu?”
Hạ Bắc nói với chính minh khi đi tới.

“Xin chúc mừng, Sở Trần, giỏi cho một thiên hạ đệ nhất nhân thế hệ tuổi trẻ ở Thiền Thành, văn võ song toàn.


Hoàng Ngọc Hải cười khúc khích, “Vừa vặn, Hạ thiếu gia cũng ở đây, Ngọc Hải cả gan có một thỉnh cầu, hi vọng Hạ thiếu gia có
thể đồng ý.


Hạ Bắc giật mình, nhìn Hoàng Ngọc Hải, “Thỉnh cầu gì?”
“Hôm nay thời gian vui vẻ như vậy, Hạ thiếu gia đại biểu Hạ Gia đến đây, chúng ta rất cảm thấy vinh hạnh.


Hoàng Ngọc Hải mỉm cười nói, “Tôi nghe nói, Hạ thiếu gia bút mực công phu cũng có chút được, nghĩ mời Hạ thiếu gia trước mặt mọi người đề một bức chữ, cho hôm nay thịnh điển, thêm một phần màu sắc.


Hạ Bắc tối sầm mặt lại.

Để hắn viết bứcthư pháp?
Con mẹ nó là muốn trước mặt mọi người nhục nhã hắn sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.