Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1304




“Biết, không có.” Liễu Thiên Thiên trả lời ngắn gọn, suy nghĩ một chút, cảm thấy đáp án của mình tựa hồ có chút có lệ, nói thêm một câu: “Trong mắt những đại phái chính thống kia, Bách Hoa Cung cùng môn phái kỳ môn các người không giống nhau.”

“Vậy để tôi nói cho cô biết.” sở Trần thở dài một tiếng,: “Ngày hôm qua, phái Thiên Cơ xuất hiện tại Hương Sơn.” Sở Trần nói ra nguyên nhân đại khái sự tình.

“Phái Thiên Cơ, thật sự vô sỉ!” Liễu Thiên Thiên oán hận mở miệng

“Mặc dù tôi không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với loại trả thù gì của Phái Thiên Cơ, nhưng tôi muốn bảo đảm an toàn cho gia đình tôi.” Sở Trần nói: “Tôi muốn tìm một nữ vệ sĩ, bên người bảo vệ bà xã Tống Nhan

của tôi, cho đến khi sóng gió này qua đi.”

“Vậy cũng không đến là một giờ.” Liễu Thiên Thiên hỏi: “Anh chuẩn bị đi đâu tìm?”

“Tôi cảm thấy co là thích hợp.” Sở Trần mở miệng: “Đáng tiếc, cô có nhiều bài tập phải làm như vậy.”

Nửa câu đầu tiên của Sở Trần Liễu Thiên Thiên phản xạ có điều kiện muốn hận, để cho cô đường đường tiểu thư Liễu gia đi làm vệ sĩ, vậy làm sao có thể! Nhưng câu nói cuối cùng của Sở Trần khiến cô tim đập thình thịch.


Đi làm vệ sĩ, có nghĩa là, không cần phải làm bài tập.

Đi theo bên cạnh một chị xinh đẹp, so với cả

ngày đối với đề tài nhàm chán vô vị tốt hơn.

Nhưng, lúc này đây, Liễu ThiênThieen không dễ dàng lộ ra niềm vui sướng của mình ra ngoài mặt, chỉ thấy cô cau mày, bắt đầu diễn: “Cái này… anh cũng biết, cô cô đối với tôi yêu cầu rất nghiêm khắc, nếu tôi đáp ứng anh, cửa ải cô cô kia có thể không qua được…”

“Nếu như tôi đi nói, Liễu tỷ tỷ hẳn là sẽ đáp ứng.” Sở Trần đáp lại.

Tất nhiên là tôi cũng biết… Liễu Thiên Thiên âm thầm nhịn mừng thầm trong lòng, thật lâu sau, phảng phất như cắn răng làm ra một quyết định: “Cách làm của phái Thiên Cơ, tôi cũng thật sự nhìn không vừa mắt, được rồi, tôi đáp ứng anh!”

Sở Trần nhất thời bất ngờ.

Trước khi đến anh đã chuẩn bị tốt trong lòng tiểu độc nữ sẽ miệng lớn như sư tử, dù sao, là anh muốn mời tiểu độc nữ đi bảo hộ Tống Nhan.

Nhưng không nghĩ tới, lại thuận lợi như vậy.

“Vậy thì cảm ơn cô rồi.” Khuôn mặt Sở Trần toát ra nụ cười.

“Bây giờ không nên gấp.” Liễu Thiên Thiên nnhìn thoáng qua thời gian: “Còn có 45 phút, cô cô ở trong phòng, anh nhanh chóng đi vào, nhớ đúng giờ đi ra.”

Liễu Thiên Thiên nhìn thấy bức tranh bên cạnh bàn đá, biết sở Trần lại đưa tranh tới.

Khó trách điện thoại của mình gọi qua chưa đầy năm phút anh ta liền đến.

Nhìn bóng lưng sở Trần đi về phía phòng cô cô, đồng tử Liễu Thiên Thiên bỗng nhiên mở to vài phần.


Không đúng.

Sở Trần vừa rồi vừa mở miệng liền chủ động lấy lòng cô, đây rõ ràng là có cầu xin cô.

Sở Trần hôm nay vốn là tới mời cô bảo vệ Tống Nhan.

Liễu Thiên Thiên cẩn thận hồi tưởng lại một chút, chính mình tựa hồ ngay cả điều kiện cũng không nói ra, liền đáp ứng Sở Trần.

Mình đang hạnh phúc cái gì vậy?

Liễu Thiên Thiên thuộc loại lúc cãi nhau không cãi nhau được đối phương, sau khi cãi nhau xong sẽ cẩn thận hồi tưởng lại từng một khâu, thống hận người mình lúc ấy không làm gì.

Bắt đầu từ lúc Sở Trần đẩy phòng cô cô đi vào, Liễu Thiên Thiên liền lâm vào trong tự kiểm điểm thật sâu.

“Lần này chỉ tu sửa được ba bức tranh cổ,

hiệu quả không kém nha.” Liễu Như Nhạn ngồi ở một bên bàn cờ, ý bảo Sở Trần đến chơi cờ.

Sở Trần cảm thán: “Không có khả năng mỗi ngày đều có trạng thái tốt như vậy.”

Liễu Như Nhạn nhìn Sở Trần.

Trong một đêm lại tu bổ ba bức tranh cổ, trong nhà sở Trần nhất định cất giấu bí mật.

Cô càng ngày càng tò mò.

Có nên, thăm dò một chút không?


Liễu Như Nhạn có chút không cách nào kiềm chế được ý niệm trong lòng mình.

về phần Sở Trần nhắc nhở…

Ngay cả chưởng môn Thiên Cơ hao hết tâm tư mài giũa ba năm kỳ môn Kim Tỏa Trận cũng không làm khó được cô.

“Liễu tỷ tỷ, tỷ có biết hội võ giả Hương Sơn không?” sở Trần hỏi.

“Không biết.” Liễu Như Nhạn vừa chơi cờ, vừa mở miệng: “Ta đối với chuyện xảy ra bên ngoài, không hề có hứng thú.”

Sở Trần nhìn thoáng qua gương mặt trái xoan dịu dàng như nước của Liễu Như Nhạn.

Mẹ Trương Vô Kỵ nói đúng.

Sở Trần nhắc tới hội giao lưu võ giả Hương Sơn, đó là anh đột nhiên ý thức được, hội giao lưu võ giả Hương Sơn tựa hồ có chút lệch khỏi chủ đề, rõ ràng là một hồi trao đổi về thảo luận bắt giữ đạo tặc Hỏa Yến, bởi vì phái Thiên Cơ đột nhiên xuất hiện, chuyển hướng.

Điều này tương đương với, sở Trần thay Liễu Như Nhạn trúng một đao.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Giang Khúc Phong rất nhanh sẽ thông báo cho sở Trần, kết quả thảo luận của các võ giả chính thống

đại phái Hương Sơn.

“Chiếu tướng!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.