Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1325




Sở Trần thầm than, càng cảm giác được bình cảnh buông lỏng, ngẩng đầu nhìn về phía quý nhân: “Các người còn chưa ăn cơm sao? Ra tay mềm nhũn, một chút khí lực cũng không cỏ.”

Con quái vật này!

Lâu Ngụy và tam đại tông sư trong lòng kinh hãi, phòng ngự của Sở Trần làm bọn họ cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Ta không tin hắn là mình đồng da sắt!”

“Theo ta được biết, Cửu Huyền Môn cũng không có kim cương bất hoại thần công gì.”

“Hắn là đang cố gắng chống đỡ, lại còn dám

phô trương tỏ ra có tài.”

“Cùng nhau lên.”

Tam đại tông sư khí thế như cầu vồng, giống như gió cuốn mây tàn, tại thời điểm thắng lợi, bọn họ dĩ nhiên đều bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có.

Vào giờ khắc này, Lâu Ngụy có loại cảm giác mình có thể đối mặt với tông sư đỉnh phong.


Sở Trần, tất phải chết không thể nghi ngờ!

Bụp!

Bụp! Bụp!

Thân ảnh sở Trần lại một lần nữa lui về phía

sau…

Nhưng mà cũng trong nháy mắt này, bình cảnh trên người Sở Trần ầm ầm vỡ tan.

Một cỗ lực lượng hùng hậu từ đan điền của Sở Trần bộc phát, trong khoảnh khắc lan tràn toàn thân.

Người ở giữa không trung, đôi mắt sở Trần đã chậm rãi nhắm lại…

Trong nháy mắt này, sở Trần cảm giác trong cơ thể mình có một cỗ lực lượng phong trần đã lâu đang chậm rãi chảy xuôi.

Giống như đất nông nghiệp khô cạn đột nhiên phun ra suối trong vắng.

Lập tức, làm Sở Trần đắm chìm trong một loại cảm giác cực kỳ thoải mái.

Trong lúc tốc độ ánh sáng, Sở Trần đột nhiên hiểu được những lời Nam Cung Quân từng nói với anh… anh bị bùa Trấn Hồn phong ấn 5 năm, là một chuyện tốt.

Anh sâu sắc cảm nhận được.

Trong khoảnh khắc chính thức bước vào võ đạo tông sư, Sở Trần cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể mình có biến hóa gần như thoát thai hoán cốt.

Phong ân năm năm, một khi phun trào!

Tống Thu nhìn bóng dáng sở Trần bay ra ngoài như diều đứt dây, hai mắt đều đã nhắm lại, trong lòng nhịn không được run lên… anh rể muốn chết rồi sao?

Bịch!

Chỗ Sở Trần rơi xuống đất vẫn là nóc xe, nhưng lần này, hai chân rơi xuống, trong nháy mắt giảm bớt lực, nóc xe này tránh được vận mệnh lõm xuống.


Tròng mắt Tổng Thu trợn tròn…

Anh rể càng bị đánh, tinh thần càng cao!

Đây là cảm giác đầu tiên của Tống Thu.

Nhưng đối với những người còn lại thì khác.

“Võ đạo tông sư!” Kiều Thương Sinh vô cùng kinh hỉ, ánh mắt phát sáng.

Lần đầu tiên hắn gặp Sở Trần, Sở Trần còn không phải tiên thiên võ giả, nhưng hôm nay, lại tận mắt chứng kiến Sở Trần gặp phải tam đại võ đạo tông sư vây công đột phá đến cấp bậc võ đạo tông sư.

Lâu Ngụy cũng cảm nhận được khí tức biến hóa trên người Sở Trần, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Tên hề dĩ nhiên là mình.

Lâu Ngụy không cho Sở Trần cơ hội điều chỉnh, cùng hai gã võ đạo tông sư khác ánh mắt liếc nhau, nhanh chóng xông lên.

Mặc dù là đột phá, hắn không tin thực lực của Sở Trần có thể trong nháy mắt có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Sở Trần đứng trên nóc xe, chắp tay mà đứng, quỹ tích tam đại tông sư vọt tới ở trong mắt anh vừa nhìn đã biết.

Thân ảnh vừa động.

Sở Trần chủ động xuất kích.

Bát Cực Quyền.

Cương mãnh, nhanh liệt, giống như lôi đình.

Bụp!

Vừa mới tiếp xúc, một gã võ đạo tông sư từng bị Kim Châm Độ Mệnh Thuật của sở Trần đánh trúng ngực chấn động, lảo đảo lui về phía sau vài bước, phun ra một ngụm máu tươi.

Lâu Ngụy thần sắc kinh hãi.


Công kích của sở Trần đã lại tới.

Giống như một cơn bão lớn.

Lâu Ngụy thậm chí còn có loại cảm giác sở Trần bị Liễu bảo mẫu chiếm hữu.

Liên tiếp bại lui.

Oanh! Oanh!

Hai đại tông sư đồng thời bị đánh bay ra ngoài.

“Kiều trưởng lão, tôi đến giúp ngài!” Thân ảnh Sở Trần như gió, rất nhanh liền vọt vào một chiến trường khác.

Sở Trần đột phá đến võ đạo tông sư, lập tức phá vỡ toàn bộ cân bằng chiến đấu.

Thần sắc Triệu Trụ toát ra kinh hãi, không thể tin.

Đột phá xác thực xuất hiện trong trận chiến của tam đại tông sư vây công sở Trần, nhưng kết quả cuối cùng, là Sở Trần đánh

bại tam đại tông sư.

Sở Trần đi tới bên cạnh Kiều Thương Sinh, đối thủ của Kiều Thương Sinh là môn chủ Ưng Trảo Môn Thiết Đinh Trình, hai người vốn là thế ngang nhau, thấy Sở Trần vọt tới, Thiết Đinh Trình theo bản năng liền hoảng hốt, bộ pháp dưới chân loạn, nhất thời bị Kiều Thương Sinh bắt được sơ hở, thuận thế xuất kích, đánh lui Thiết Đinh Trình.

Sở Trần yên lặng trợ giúp, đứng tại chỗ, nhìn

Kiều Thương Sinh… ngài vừa rồi là cố ý không đánh bại Thiết Đinh Trình.

Kiều Thương Sinh thắng được một trận chiến, cười to ba tiếng, xông tới trợ giúp các tông sư Dược Cốc còn lại, mà Sở Trần thì đi tới bên người Liễu Khai Hồng, Liễu Khai Hồng một mình đối kháng Triệu Trụ cùng Huyền Minh trưởng lão, thế lực ngang nhau, khi Sở Trần đi tới, nội tâm Triệu Trụ cùng Huyền Minh trưởng lão đã trầm thấp đến cực hạn, hai người tâm ý tương thông, đồng thời lựa chọn lui về phía sau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.