Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1342




Liễu Tông Hạo bất ngờ nổi tiếng.

Nhưng đó không phải là điều ông muốn.

Dưới lời mời của Liễu Khai Hồng, sở Trần cũng chuẩn bị đi tới khách sạn Hoa Đằng ở Dương Thành, nhưng vừa mới bước ra đại sảnh trang viên Liễu gia, Liễu Thiên Thiên liền bước nhanh lên: “Sở Trần, cô cô bảo anh qua đó một chút.”

Phạm Đông Lâm đang duy trì trật tự bên ngoài đại sảnh nghe thấy, ghen tuông +1.

Liễu Khai Hồng thần sắc thoáng kinh ngạc nhìn Sở Trần một cái.

Mấy ngày nay Sở Trần cùng thánh nữ rất thân thiết, ông tangược lại có nghe nói, nhưng, Liễu Khai Hồng tin, em gái mình hoàn toàn là bởi vì tu bổ cổ họa mà phá lệ để cho Sở Trần tiếp cận, bởi vì ông là anh rất rõ, em gái có bao nhiêu chán ghét nam nhân, ngay cả anh trai như ông, cũng có hai ba tháng chưa từng gặp qua em gái một lần.

Không có nguyên nhân nào khác, địa bàn của em gái, không cho phép nam nhân bước vào, bao gồm cả anh trai như ông.


Chứng tỏ năng lực tu bổ tranh cổ của Sở Trần quả thật không kém… Liễu Khai Hồng thầm than, lập tức mở miệng: “Cậu đi đi, chúng tôi ở cửa chờ cậu.”

Sở Trần ngược lại biết mục đích Liễu Như Nhạn tìm anh.

Hiệu quả của Thiên Cơ Huyền Trận biến mất, mặc cho Liễu Như Nhạn lật giường cô lại cũng không tìm được Động Tiên.

Quả nhiên, chân trước Sở Trần vừa mới đi vào tiểu viện của Liễu Như Nhạn, một đạo thân ảnh đỏ rực vọt về phía anh, từ trên trời giáng xuống, đôi mắt sáng ngời nhu tình như viên ngọc nhìn Sở Trần, mang theo khát vọng.

“Thiên Cơ Huyền Trận, ngươi có thể tùy thời bố trí sao?” Liễu Như Nhạn trước tiên hỏi.

Sở Trần trầm ngâm một hồi, hai tay đặt ở sau lưng, ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, nặng nề thở dài: “Thiên Cơ Huyền Trận, nối liền cầu thiên địa, tập hợp linh khí vạn vật, tụ hợp mà thành, hình thành Động Tiên, trận pháp thần kỳ như vậy, làm sao có thể tùy

thời bố trí đây.”

Liễu Như Nhạn gật gật đầu, đối với việc này cô tin không nghi ngờ.

Dù sao đó cũng là Động Tiên.

Toàn bộ giới võ giả, cô nghe nói qua Động Tiên tốt nhất, cũng không có khả năng một năm 365 ngày đều hiện ra trạng thái Động Tiên, thời điểm bình thường, chính là một chỗ bình thường, cùng bên ngoài không có

gì khác nhau.

“Nhưng Liễu tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ mau chóng bố trí Động Tiên cho tỷ một lần nữa.” sở Trần chủ động mở miệng.


Liễu Như Nhạn nói lời cảm ơn.

“Đi ra ngoài cùng ăn tối.” Sở Trần đột nhiên đề nghị: “Liễu quán chủ có ý tốt, còn đặt một bàn đồ ăn ngon ở khách sạn Hoa Đẳng, mấy người chúng tôi đi qua, không bằng Liễu tỷ tỷ cũng cùng đi.”

Liễu Thiên Thiên đi tới, vừa lúc nghe thấy lời của Sở Trần, khóe miệng khẽ co rút.

Từ khi cô có ký ức tới nay, cô cô cũng không ra ngoài ăn cơm.

Thậm chí trong lòng không ít đệ tử Bách Hoa Cung, thánh nữ quả thực là không ăn thức ăn chín nhân gian.

“Tôi sẽ không đi.” Liễu Thiên Thiên mở miệng: “Tôi phải ở nhà làm đề.”

Liễu Thiên Thiên đang cho cô cô thấy sự siêng năng của mình.

“Thiên Thiên, cũng không vội vàng làm đề, ngươi đổ tất cả những bông hoa trong vườn, sau đó hái cho ta một vài bông hoa, đợi ta trở về sẽ tắm.” Liễu Như Nhạn nói.

“Vâng.” Liễu Thiên Thiên theo bản năng gật đầu, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, đồng tử mở to, ý của cô cô, là muốn đi ra ngoài? Không phải là cùng sở Trần ra ngoài ăn cơm chứ?

“Cô cô, cô cô muốn đi đâu?” Liễu Thiên Thiên nhịn không được hỏi.

“Sở Trần không phải nói, đến khách sạn Hoa Đằng ăn cơm.” Liễu Như Nhạn để lại một câu: “Chờ ta một chút.”

Liễu Như Nhạn đi về phòng, lúc đi ra, rõ ràng đội một chiếc mũ mỏng, cả người bị một tầng mỹ thuật mông lung bao trùm, lụa mỏng cũng không hoàn toàn che hết vẻ đẹp của cô, tuyệt mỹ như ẩn như hiện, khiến

người ta chú ý.


“Đi thôi.” Thanh âm Liễu Như Nhạn nhẹ nhàng.

Hai người sóng vai đi ra ngoài.

Liễu Thiên Thiên ngơ ngác đứng lặng.

Một lúc lâu sau.

Liễu Thiên Thiên đuổi theo.

“Chờ đã, tôi cũng muốn đi ăn cơm.”

Ra khỏi vòm đá.

Người đầu tiên nhìn choáng váng là Phạm Đông Lâm.

“Thánh thánh thánh thánh…” Phạm Đông Lâm vừa mới hoàn thành công tác bảo vệ trở về, môi không quá lưu loát phát run, kích động vạn phần, đều sắp một năm không có gặp qua thánh nữ bước ra khỏi cái vòm đá này: “Thánh nữ.”

Sở Trần chú ý tới, trong nháy mắt bước ra khỏi vòm đá, khí tức trên người Liễu Như Nhạn hoàn toàn thay đổi, cảm giác không có một tia nhu tình như nước uyển chuyển, cả người phóng thích một cỗ khí tức lạnh như băng sương, như thánh nữ trên trời, không ăn thức ăn chín nhân gian.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.