Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1344




“Tiên Tiên sau này đừng mạo hiểm như vậy.”

“Diễn viên đóng thế có ý nghĩa của đóng thế, đây là chuyện nghĩa vụ bọn họ nên làm, Tiên Tiên quá ngốc.”

Trương Tiên giơ ngón tay đã băng bó thật dày: “Điều tôi lo lắng nhất bây giờ chính là sẽ ảnh hưởng đến cảnh liên quan đến đàn dương cầm vào ngày mai.”

Lúc này, một phóng viên hỏi: “Nghe nói Trương Tiên sáng nay bị thương, sao muộn như vậy mới đến bệnh viện băng bó vết thương.”

“Là như vậy.” Hạ Lam lập tức tiếp lời: “Ngay từ đầu sau khi bị thương, Trương Tiên ở

hiện trường tiếp nhận xử lý đơn giản, tiếp tục quay phim, lúc nghỉ ngơi giữa chừng, vốn định tìm một chỗ gần xử lý vết thương một chút, nhưng không nghĩ tới…” Hạ Lam trầm mặc một chút, khoát tay áo: “Bỏ đi, cũng không có gì, dù sao cũng đã qua rồi, Trương Tiên cũng đã thuận lợi băng bó vết thương, tin tưởng nghỉ ngơi tốt vài ngày liền không sao, cảm ơn mọi người quan tâm.”

Những lời này của Hạ Lam nhất thời khiến không ít người tò mò.

Chuyện gì xảy ra?

Sau một hồi các phóng viên hỏi, Trương Tiên ho nhẹ một tiếng: “Mọi người không cần quá khẩn trương, kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua, lúc ấy cách đoàn làm phim gần nhất là một phòng khám trung y


tên là y quán Liễu gia, tôi vốn định đi vào xử lý vết thương, nhưng bởi vì không có hẹn trước, cuối cùng không có cách nào xử lý vết thương ở y quán Liễu gia.”

Lời vừa dứt, toàn trường nhất thời vang lên một trận thanh âm kịch liệt ào ào.

“Y quán Liễu gia cái chó má gì, lại cự tuyệt Tiên Tiên ngoài cửa.”

“Y đức của bọn họ đâu? Không hẹn trước liền không thể khám bệnh? Tôi chưa từng nghe qua y quán Liễu gia, làm bộ làm tịch gì a.”

“Ha ha, phòng khám trung y a, phỏng chừng chính là lang trung giang hồ, không có năng lực xử lý vết thương trước, mới lấy cớ nói không có hẹn trước, tôi cho tới bây giờ chưa

từng nghe nói qua phòng khám trung y nhỏ nào còn cần hẹn trước.”

Trương Tiên và Hạ Lam ánh mắt liếc nhau một cái.

“Mọi người im lặng một chút.” Hạ Lam nói: “Tuy rằng xuất hiện một chút tình tiết nhỏ, nhưng mà, Tiên Tiên hiện tại đã xử lý xong vết thương, không có việc gì, mọi người không cần quá để ý, dù sao lúc ấy y quán Liễu gia mời một bác sĩ tên là sở Trần tiến

hành khám bệnh, chỉ tiếp nhận bệnh nhân khám bệnh đã hẹn từ trước.”

Dứt lời, đông đảo fan phẫn nộ đồng thời lại truyền ra tiếng cười vang.

“Thật là buồn cười a, chữa bệnh từ thiện còn chọn người trước sao? Bây giờ người làm show quả nhiên diễn nguyên bộ.”

“Để y quán Liễu gia xin lỗi Tiên Tiên, sở Trần xin lỗi Tiên Tiên!”

“Đau lòng chết tôi, Tiên Tiên vốn có thể kịp thời xử lý vết thương, lại bởi vì y quán Liễu gia cùng Sở Trần, kéo dài đến lúc này, có thể tưởng tượng trong khoảng thời gian này Tiên Tiên phải chịu bao nhiêu thống khổ.” . 𝘛hử đọc t𝐫𝘶𝑦ệ𝒏 khô𝒏g q𝘶ả𝒏g cáo tại ( 𝘛𝐑𝐔𝑴𝘛𝐑𝐔𝓨 ỆN.𝙫𝒏 )

Tiên Tiên không muôn truy cứu, nhưng

chúng ta nhất đinh phải vì Tiên Tiên mà đòi giải thích!”

“Các anh chị em, đã đến lúc thể hiện sức mạnh của người hâm mộ Tiên Tiên chúng ta rồi!”

Fan hâm mộ Tiên Tiên bạo động!

Trước cửa bệnh viện, tiếng phẫn nộ không cách nào kìm hãm, rất nhiều người thậm chí còn trực tiếp muốn xông tới y quán Liễu gia để đòi giải thích cho thần tượng của mình.


Y quán Liễu gia dựa vào cái gì mà cự tuyệt trị liệu tay bị thương cho Tiên Tiên?

Sở Trần lại tính là cái gì?

“Những người hâm mộ Tiên Tiên hành động

thôi.”

Tại hiện trường, không ít người lấy điện thoại ra.

Thấy thế, Trương Tiên và Hạ Lam nhìn nhau một chút, mục đích của bọn họ đã đạt được.

“Mọi người ninh tĩnh đừng nóng, đừng kích động.” Trương Tiên hô vài tiếng.

‘Tiên Tiên yên tâm, chúng tôi chỉ để cho hắn

bị giáo huấn xứng đáng.”

“Y quán Liễu gia phải xin lỗi, sở Trần phải xin lỗi.”

“Sở Trần không phải là muốn thông qua cái gọi là chữa bệnh từ thiện để thu hút sự chú ý sao? Fan hâm mộ chúng ta sẽ thành toàn cho hắn, cho hắn đủ nhiệt.”

Trương Tiên được vệ sĩ hộ tống rời khỏi hiện trường.

Nhưng trận phong bạo nhằm vào Sở Trần và y quán Liễu gia vừa mới nhấc lên…

Lưu Giai Hân, 17 tuổi, người Dương Thành, cô là tan cứng của Trương Tiên, hôm nay là thứ sáu, bình thường, cô hẳn là tan học về nhà, nhưng hôm nay cô cả ngày đều chú ý

tin tức của thần thượng Tiên Tiên, quan tâm đ ến vết thương của thần tượng Tiên Tiên, khi nghe nói Tiên Tiên xuất hiện trước cửa bệnh viện, cô lập tức chạy tới, giờ phút này cũng ở hiện trường.

Lưu Giai Hân ngồi ở ven đường, lấy điện thoại ra, tìm được hội mê Tiên Tiên, cô là trưởng nhóm thứ năm của hội mê Tiên Tiên.

Lập tức sửa tin tức.


“Các anh chị em, Tiên Tiên bị bắt nạt, tất cả đều cùng tôi xông lên.”

“Hội mê Tiên Tiên chủ ý, chúng ta hiện tại chia làm hai đội tác chiến, ở Dương Thành, nhanh chóng đi tới y quán Liễu gia, vây kín y quán Liễu gia, để y quán Liễu gia xin lỗi Tiên Tiên. Người hâm mộ Tiên Tiên không ở vùng

này, chiến trường trên mạng liền giao cho mọi người, đồng tâm hợp lực đưa Sở Trần lên danh sách kiếm nóng, buộc hắn xin lỗi Tiên Tiên.”

Một hòn đá khuấy động một ngàn lớp sóng.

Người hâm mộ tiên khắp nơi đều lên lưỡi lê.

“Y quán Liễu gia? Tôi chưa bao giờ nghe qua a.”

“Thứ gì?”

“Tôi đi khai thác tư liệu của sở Trần.”

Trần Đại Niên, 20 tuổi, khi hội mê Tiên Tiên bạo loạn, hắn đang chơi trò chơi, lúc mấy người bạn tốt liên tiếp tấn công hắn, Trần Đại Niên chuyển sang trang Chat.

“Cái gì? Y quán Liễu gia cự tuyệt xử lý ngón tay bị thương cho Tiên Tiên?”

Trần Đại Niên giận tím mặt: “Mẹ kiếp, y quán Liễu gia tính là cái gì, mọi người đến chưa? Nhà tôi ở gần y quán Liễu gia, tôi gửi vị trí cho mọi người, tôi đi trước một bước.”

Trần Đại Niên hùng hổ, mở cửa phòng, đi ra ngoài.

“Đại Niên, cháu đi đâu?” Một giọng nói già nua.

Trần Đại Niên nhìn qua, thần sắc nhu thuận: “Bà nội, bạn của cháu gọi cháu xuống tầng uống trà sữa. ”

Bà lão khoát tay áo: “về sớm một chút.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.