một chiếc xe, chậm rãi hướng phía ngoài biệt thự nhà họ Tống đi ra.
Tống Khách Hạcsiết chặt nắm đấm, oán hận trong mắt trào ra từ lúc lên xe.
“Tống gia, ta nhất định sẽ trở lại.”
“Ca, trường bối sư môn anh thật sự sẽ lưu chúng ta đi vào ư?”
Tống Khánh Bằng ủ rũ cúi đầu, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hắn không muốn rời đi.
Nhà họ Tốnghai năm qua khá khởi sắc, Tống Khánh BằngtạiThiền Thành có uy danh cũng không đến nỗi tệ, nhưng hết thảy, giờ đây tất cả những điều này đều tan biến.
“Chắc chắn rồi.”
Chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
Sở Trần đẩy cửa ra, vào lúc này, cửa phòng của Tống Nhan cũng vừa lúc mờ ra.
Sờ Trần nhìn qua, không khỏi ngây ngốc một hồi.
Tống Nhan ngày thường đã xinh đẹp động lòng người rồi, dưới sự đốc thúc tỉ mì cách ăn mặc trang điểm của mẹ cô Tô Nguyệt, Sở Trầnmới chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm thấy tâm hồn như run lên.
Cô gái này đẹp không gì sánh được.
“Bà xã à, em thật đẹp.”
Sở Trần bước tới.
Tô Nguyệt nhướng mày,gần như định nổi giận, nhưng chợt nhớ ra Sở Trần không còn là tên con rể ngu ngốc trong mắt mình nữa,
mà là nhân vật chính của nhà họ Tống đêm nay, trên mặt bà lập tức nở một nụ cười,“Sở Trần, Nhan Nhan nhà chúng ta bậc này điều kiện, nó đã nguyện ý ở bên cạnh cậu năm năm, đó chính là phúc khí của cậu”
“Đó là điểu hiển nhiên.”
Sở Trần kéo tay Tống Nhan, “Nhan Nhan quả thực là món quà mà Chúađã ban cho tôi.”