Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1352




“Cô ây có phải bị hack tài khoản không?”

“Tôi vừa mới gọi điện thoại cho Kỳ Tích xác nhận qua, cô ấy nói, là thật, Kỳ Tích cùng người nhà cô ấy đến y quán Liễu gia, chuẩn bị xin lỗi Sở Trần.”

“Mẹ kiếp, kẻ phản bội Kỳ Tích này.”

“Nếu như Kỳ Tích nói là thật, như vậy chữa bệnh từ thiện này của sở Trần, ý nghĩa lớn nào a, cho dù hắn không dành thời gian xử lý những chuyện khác, về tình cũng có thể lượng thứ.”

“Cái rắm, cha của Kỳ Tích quan trọng bằng Tiên Tiên sao? Nói một câu rất chân thật, một ngón tay của Tiên Tiên đều quan trọng hơn một mạng của cha Kỳ Tích.”

“Sao anh lại nói vậy? Giữ lại chút đức đi.”

Các nhóm Hội mê Tiên Tiên tràn ngập các loại đối thoại.


Những lời nói trước khi Kỳ Tích rời đi, khiến Hội mê Tiên Tiên chia làm hai phái, mỗi người mỗi ý, cãi nhau.

Trước cửa y quán Liễu gia.

Hội mê Tiên Tiên tụ tập ngày càng nhiều.

Trần Đại Niên trở thành nhân vật hàng đầu trong bọn họ, giờ phút này đang nhiệt huyết phương cương, cảm xúc mạnh mẽ dâng trào: “Các người trốn tránh đều vô dụng, mở cửa y quán, thoải mái đứng ra, thừa nhận sai lầm của các người, Hội mê Tiên Tiên chúng tôi là đội ngũ có tố chất, sẽ không thô

lỗ với các ngươi. Còn nữa, dẫn kẻ lừa gạt của các người đi, đứng ở chỗ này làm đồ triển lãm, sẽ không sợ cười rụng răng to của chúng tôi sao?”

Hội mê Tiên Tiên phía sau cười to.

“Anh Bá Vương uy vũ!”

“Anh Bá Vương, nể hắn!”

“Đám người lừa gạt này, thật sự cười chết tôi rồi, lại đều nói bệnh của mình bởi vì Sở Trần trị liệu được chuyển biến rõ ràng, nếu như tôi nhớ không lầm, chữa bệnh từ thiện là chiều nay a, thật sự cho rằng sở Trần là thần y?

“Kẻ lừa gạt này thực sự không đáng tin cậy.”

Trần Đại Niên nở nụ cười, theo bản năng cầm lấy điện thoại, có mấy cuộc gọi nhỡ, có cha mẹ, có ông bà nội, Trần Đại Niên suy nghĩ một chút, không lập tức gọi điện thoại, dù sao hiện tại hắn đang làm chuyện lớn.

Trần Đại Niên tiện tay mở diễn đàn ra, thấy không ít người cãi nhau, theo bản năng nhướng mày: “Đừng cãi nhau nữa, Sở Trần lập tức đến y quán, các anh em nhớ kéo dài hỏa lực trợ giúp.”

Sau khi dể lại một câu, Trần Đại Niên bỏ điện thoại vào trong túi, nghe thấy đám người có người hô to: “Xe của y quán Liễu gia xuất hiện ở ngã tư, nghe nói sở Trần cũng ở trong xe.”

Trần Đại Niên nhắt thời lấy lại tinh thần.


Súng thép cả đêm, cuối cùng cũng đến thời khắc quan trọng nhất của vòng chung kết.

Kẻ địch cẩu thả cũng sẽ bị vòng độc đuổi theo mà hiện ra chân thân.

Trần Đại Niên âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Hắn được kỳ vọng rất lớn, trận chiến tối nay, hắn muốn cho tên Bá Vương vang vọng Hội mê Tiên Tiên.

Gần như cùng một lúc.

Công ty giải trí Tinh Trần.

Giám đốc Chu tâm tình không tệ, khẽ hát một câu tan tầm, trong tay xách một cái túi, nhớ tới nghệ sĩ nhỏ đã chủ động mở phòng chờ hắn đi qua, nhịn không được một trận nhiệt huyết dâng lên, sải bước đi ra bên ngoài.

Đột nhiên, bước chân giám đốc Chu dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước.

Người đàn ông trung niên mặc vest giày da từ bên ngoài đi vào.

Giám đốc Chu vội vàng đi lên: “Chủ tịch

Dương, sao ngài lại đến muộn như vậy.”

Người tới là chủ tịch Công ty giải trí Tinh Thần, Dương Học Minh.

Khuôn mặt Dương Học Minh hơi hiểu âm trầm: “Vừa vặn cậu ở chỗ này, cùng tôi lên phòng làm việc một chuyến.”

Trong lòng giám đốc Chu nghẹn lại, không phải là bí mật của nữ nghệ sĩ mà mình âm thầm phân phối tài nguyên cho một nữ nghệ


sĩ đáp ứng bằng thù lao đã bị chủ tịch Dương biết chứ?

Không dám hỏi nhiều, giám đốc Chu vội vàng đi theo Dương Học Minh.

Nhanh chóng đến phòng làm việc cấp cao nhất.

Dương Học Minh không đợi giám đốc Chu ngồi xuống, trực tiếp vung tay lên: “Cậu gọi điện thoại cho Trương Giai tới đây.”

Trương Giai?

Giám đốc Chu sửng sốt, đồng thời cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra chủ tịch Dương buổi tối tới đây, không phải vì chuyện của hắn.

Vậy thì không sao rôi.

Giám đốc Chu lập tức gọi điện thoại cho Trương Giai, Trương Giai còn ở công ty vẫn chưa rời đi, không đến hai phút đồng hồ, dưới sự đồng hành của Hạ Lam, Trương Giai gõ cửa đi vào phòng làm việc của Dương Học Minh.

“Chủ tịch Dương, chào buổi tối.” Khuôn mặt Trương Giai mỉm cười, như gió xuân.

“Sau khi tin tức sau được nói ra, tôi hy vọng cô vẫn có thể cười.” Dương Học Minh thản nhiên nói: “Nhà đầu tư ‘Chiến quốc vô song’, vừa mới thông báo cho tôi, bộ phim này, bọn họ quyết định rút vốn.”

Nụ cười trên khuôn mặt Trương Giai nhất thời ngưng đọng lại…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.