Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1414




“Chiến Long Đảo, Trạm Vô Địch, võ đạo tông sư xếp thứ ba. Phái Bắc Đẩu, Mộ Dung Thừa Phong, đứng thứ 4 trong bảng võ đạo tông sư. Đạt Ma Sơn, Không Động đại sư, võ đạo tông sư xếp thứ 2. Dưới khí tức cảnh, đội hình như vậy vốn có thể quét ngang giới võ giả, nhưng hiện tại…”

“Trời ạ, Cửu Huyền Môn quả nhiên ngọa hổ tàng long, một quân tử tiêu sái, một đạo sĩ la bàn, một đại hán tráng kiện, lại ngăn trở thế công 5 võ đạo tông sư, còn vững vàng chiếm cứ quyền chủ động, cứ tiếp tục như vậy, đám người Mộ Dung Thừa Phong thất bại, chỉ là vấn đề thời gian.”

“Mọi người chỉ chú ý đến trận chiến đỉnh cao của tông sư? Nhìn xem những nơi khác đi,

các phái tông sư ngã xuống bao nhiêu, thực lực tổng thể của tông SU’ Cửu Huyền Môn thật sự cao hơn tông sư các phái không chỉ một cấp độ.”

“Quả nhiên là giao phong giữa quân chính quy và quân tạp bài, số lượng quân tạp bài nhiều hơn nữa, cũng sẽ gặp phải nghiền ép.”

“Trục Lãng Tam Tiên lại bị Sở Trần treo lên đánh rồi.”

Tình hình chiến đấu càng lúc càng rõ ràng.


Đại quân tông sư của cửu Huyền Môn áp đảo đại phái chính thống do tam tông dẫn đầu.

“Đây mới là thực lực của cửu Huyền Môn.” Sắc mặt Triệu Trụ không ngừng biến ảo, tiểu

đoàn thể phái Thiên Cơ do hắn dẫn đầu ngay từ đầu vốn định hướng về phía trước xung phong hãm trận, nhưng sau khi biết được thực lực đáng sợ của tông sư cửu Huyền Môn, bọn họ đã lui đến vùng ven quảng trường.

sẵn sàng rút lui.

Thần sắc Huyền Minh trưởng lão khó chịu, khó có thể tiếp nhận loại tình huống này.

Dù sao, nhiều năm trước, phái Thiên Cơ từng cùng Cửu Huyền Môn nổi danh, đều là kỳ môn siêu cấp đại phái, nhưng hôm nay, phái Thiên Cơ đã lưu lạc đến mức trong một hồi chiến đấu như vậy chỉ có thể đứng ở vùng ven.

Tông sư Lâu Ngụy phái Thiên Cơ săc mặt

hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Đây còn không phải là lực lượng mạnh nhất của Sở Trần.”

Hắn thủy chung không cách nào quên, ngày đó lúc lẻn vào biệt thự Tống gia, gặp vị Liễu bảo mẫu bình thường không có gì lạ kia.

Nhưng sau đó, hắn thủy chung không thấy bóng dáng Liễu bảo mẫu.

Lâu Ngụy tuyệt đối cỏ lý do để tin, Liễu bảo mẫu thần bí kia, chính là một át chủ bài mà

Sở Trần giữ lại.

Bịch! Bịch! Bich!


Trục Lãng Tam Tiên bị đánh bay ra ngoài.

Khóe miệng Trạm Hải tràn ra máu tươi, không thể tin nhìn sở Trần.

Hai ngày trước, bọn họ tuy rằng cũng bị Sở Trần đánh bại, nhưng sở Trần lúc ấy, là thông qua chui vào rừng cây mai phục, thiết lập trận pháp, đánh bọn họ trở tay không kịp, mặc dù bại, nhưng trong nội tâm Trạm Hải có không phục, hắn tự hỏi lại đánh một lần nữa, Trục Lãng Tam Tiên chưa chắc sẽ bại.

Ngày hôm nay thử qua.

vẫn là bại.

Hơn nữa, trận bại trận hôm nay, dứt khoát, Sở Trần cơ hồ là ngay từ đầu vững vàng áp chế bọn họ, cho đến một kích cuối cùng.

Ngắn ngủi hai ngày, thực lực của Sở Trần lại có tiến bộ.

Trạm Hải ngơ ngác đứng ở rìa quảng trường, không nhúc nhích.

Xa xa, Trạm Mục Tư nhìn thấy một màn này, cũng là kinh ngạc, theo bản năng đi tới: “Thúc, Sở Trần này quá đáng ghét, tôi hoài nghi hắn sử dụng yêu thuật, mới có thể nghịch thiên như vậy.”

Trạm Mục Tư giờ phút này có loại cảm giác cùng Trạm Hải đồng cảm, hai bên đều bị Sở Trần ngược đãi qua.

Trạm Hải gật đầu, hắn cũng bỗng nhiên có chút hiểu được sự bất lực của Trạm Mục Tư khi đối mặt với Sở Trần.

“Yên tâm đi, cho dù hắn dùng yêu thuật, hắn cũng không thể thông thiên.” Trạm Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm sở Trần cách đó không xa.

“Nhưng hiện tại…” Lời nói của Trạm Mục Tư đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, thần sắc nhất thời kích động,


tim phảng phất như sắp nhảy ra, che ngực mình lại, thanh âm khẽ run rẩy: “Chẳng lẽ là…”

Trạm Hải nhìn thoáng qua Trạm Mục Tư, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

Trạm Mục Tư cười ha ha, bỗng nhiên, thân thể đột nhiên cứng ngắc, chợt giơ tay lên một quyền, đập thẳng vào đầu Trạm Hải.

Bịch!

Trạm Hải vốn bị thương dưới công kích của Sở Trần, hơn nữa căn bản không phòng bị với Trạm Mục Tư, nhất thời kêu thảm thiết một tiếng, loạng choạng lui về phía sau hai bước: “Ngươi…”

Còn chưa nói ra, bên tai đã truyền đến tiếng

la hét cực kỳ kinh hoảng thất thố của Trạm Mục Tư: “Tôi…tôi lại khống chế được kỹ năng của mình.”

Trạm Mục Tư vung thước nặng lên, đập tới Trạm Hải, Trạm Hải chật vật tránh né, đồng thời phẫn nộ rống lên: “Khốn kiếp, mau cút đi!”

Nhưng Trạm Mục Tư căn bản không khống chế được thân thể của mình, một bên hét lớn, một bên ánh mắt tràn ngập hoảng sợ nhìn Sở Trần, từ giờ khắc này trở đi, Sở Trần sẽ hoàn toàn trở thành ác mộng của hắn.

Hắn đời này cũng không muốn xuất hiện trong phạm vi ngàn mét của Sở Trần nữa.

Hắn là ma quỷ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.