Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 145



Hoàng Ngọc Hải, vậy mà tại nhà họ Hoàng, trước đông đảo khách mời,đã tới để xin lỗi Sở Trần.

Bạn phải biết rằng Hoàng Ngọc Hải là con của một trong Hoàng gia thất tướng, con trai của Hoàng ngũ gia và là cháu nội của Hoàng lão gia tử. Dưới tầm thân phận này, đủ để đại diện cho nhà họ Hoàng trong một số tình huống.

Tiểu Vô Ưu chỉ nhìn Sở Trần với vẻ mặt kỳ quái, cũng không quá kinh ngạc, dưới cái nhìn của cô,

nhà họ Hoàng,thân là gia tộc giàu nhấttại Thiền Thành cũng không là gì cả.

Mọi người xung quanh chờ xem trò cười của Sở Trần, bộ dáng đều ngẩn ra.

Cảnh tượng này là điều mà họ không bao giờ có thể tưởng tượng được.

Sở Trần nhìn tách trà trước mặt.

Chỉ có hắn rõ ràng, Hoàng Ngọc Hải bỏ ra cái giá lớn như vậy, nguyên nhân chỉ có một, hắn không cam tâm cứ như vậy rời

khỏi Hắc Hồn Sơn.

Quyết định của Hoàng Ngọc Hải thực sự nằm ngoài dự đoán của Sờ Trần.

Để tiếp tục ở lại Hắc Hồn Sơn, hắn không ngần ngại châm trà mời mìnhtrước mặt mọi người để xin lỗi, điều đó cho thấy thành phủ chi thâm của Hoàng Ngọc Hải, hắn rất rõ ràng,đánh nhau trước mắt chỉ là thể diện cá nhân của bản thân,so với việc được tiếp tục học nghệ tại Hắc Hồn Sơn lợi ích còn kém xa.

Sở Trần quả thực có chút kỳ

quái.

Hắn không có lộ ra thân phận thiếu chủ Cửu Huyền Sơn, nhưng sư phụ của Hoàng Ngọc Hải đột nhiên thay đổi thái độ, hiện tại đến lượtHoàng Ngọc Hảitrước mặt mọi người xin lỗi.

Đại khái… đối phương đã đoán được điều gì đó?

Không ai so với Sở Trầnbiết rõ hơnđịa vị của Cửu Huyền Môn trong Kỳ môn, Cửu Huyền vi tôn, trong trăm ngàn năm qua không người có thể nói một chữ ‘không’.

“Hoàng thiếu gia thật khách khí.”

Sở Trần cầm lấy tách trà, uống một hớp rồi đặt xuống.

Vì Hoàng Ngọc Hải đã chủ động thỏa hiệp, Sờ Trần tự nhiên sẽ không đắc thế không buông tha người.

Hơn nữa, trong mắt Sở Trần, Hoàng Ngọc Hải chưa bao giờ đủ tư cách trở thành đối thủ của hắn.

Hoàng Tú Tú đứng bên cạnh Hoàng Ngọc Hải, con ngươi nhìn chằm chằm vào Sở Trần.

Cô vẫn không thể hiểu được làm thế nào mà một cơ thể nhẹ nhàng và tao nhã như vậy lại có thể ẩn chứa sức mạnh đáng sự như vậy.

Sau lễ đoạt Thanh, Hoàng Tú Túđã đến hỏi quaHoàng Thế Hùng, Hoàng Tú Tú càng sốc hơn khi biết rằng Sở Trần vẫn còn lưu sức lực trong trận chiến với Hoàng Thế Hùng.

Cô luôn tự tin rằng không ai thuộc thế hệ trẻ ở Thiền Thành có thể sánh vai với cô, nhưng niềm tự hào này chỉ có thể được duy trì cho đến khi Sở Trần xuất

hiện.

Sau khi Hoàng Ngọc Hải đi, Tống Thumột lúc lâu vẫn chưa định thần lại.

Thiếu gia nhà họ Hoàng đến xin lỗi.

Trước đó, Tống Thu đã tạo ra rất nhiều tình cảnh trả thùcủa Hoàng Ngọc Hải, tại địa bàn của hắn, có quá nhiều cách để trả thù bọn họ.

Tống Thu nhìn Sả Trần ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Sở thiếu! Thậm chí, cháu trai nhà

hiện.

Sau khi Hoàng Ngọc Hải đi, Tống Thumột lúc lâu vẫn chưa định thần lại.

Thiếu gia nhà họ Hoàng đến xin lỗi.

Trước đó, Tống Thu đã tạo ra rất nhiều tình cảnh trả thùcủa Hoàng Ngọc Hải, tại địa bàn của hắn, có quá nhiều cách để trả thù bọn họ.

Tống Thu nhìn Sở Trần ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Sở thiếu! Thậm chí, cháu trai nhà

họ Hoàng còn gọi anh rể một tiếng‘SỜ thiếu’.

Cái này phải mặt mũi cỡ nào.

Tống Thu không khỏi ưỡn thẳng ngực, ánh mắt liếc nhìn những người xung quanh.

Bây giờ Tống Thu cảm thấy những người này không đủ tư cách ngồi cùng bàn với mình.

Hạ Bắc nhìn Sờ Trần một cái nhìn đầy ẩn ý, “Tiểu Trần, cậu thật có thủ đoạn.”

Sở Trần mỉm cười, “Tiếp theo, tôi muốn xem thủ đoạn của Bắc Ca.”

Hạ Bắc sững sờ một lúc, sau đó có chút cảm khái, cảm thấy xấu hổ, anh sờ sờ mũi, “Sự tình của

Chế dược Bắc Trần, người phụ trách chính cũng không phải là tôi.”

Vẻ mặt của Tống Nhan cũng nghiêm túc hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.