Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 147



Trước mặt mọi người, để Sở Trần trực tiếp nói một điều kiện.

Cho dù Sờ Trầncó giờ công phu sư tử gặm, Hoàng Giang Hồngcũng sẽ toàn lực thỏa mãn.

Điều này cũng nói lên địa vị của

Sở Trần trong mắt Hoàng Giang Hồng.

“Sờ Trần, cậu nếu là người họ Hoàng, đời này xác định lên như diều gặp gió.”

Lão Tôn cảm thán.

Sở Trần cười nhàn nhạt một tiếng, lông mày không chút nào che giấu sự tự tin.

Hắn họ Sở, hắn thậm chí còn vang danh toàn thiên hạ.

Sở Trần đi tới, cầm lên cái bình rượu, rót một ly rượu, hai ly rượu,

“Chúc lão gia tử vạn thọ vô cương.”

Thanh niên ngồi bên cạnh Hoàng Giang Hồng lúc này mới nói, “Sờ Trần, ông nội của tôi không uống rượu.”

Sở Trần nhìn một chút người thanh niên, trong nhà họ Hoàng cỏ rất nhiều con cháu, người có thể được Hoàng lão gia tử đưa đến ngồi ở bên cạnh,nhất định là một trong số người được coi trọng nhất.

Đáng tiếc, hắn lại không hiểu rõHoàng Giang Hồng.

Làm sao một lão gia tử thích câu ‘không thắng nhân gian một cơn

say’ lại không thích uông rượu?

Hoàng Giang Hồng cười haha một tiếng, “Không sao, hôm nay chúng ta một lần mở rượu giới đi.”

Hoàng Giang Hồng cầm ly rượu lên, cùng Sờ Trần chạm vào, uống một hơi cạn ngay.

“Cái lão tửu quỷ này, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa.”

Vừa dứt lời của lão Tôn, mọi người có mặt đều phá lên cười, bọn họ đều rất hiểu nhau.

Người thanh niên sửng sốt, cau mày nhìn Sở Trần.

Thái độ của ông nội đối với Sở Trần tốt đến mức khiến hắn ghen tị.

Hắn ngược lại muốn biết,Sở Trần sẽ đưa ra những điều kiện gì với ông nội.

Ánh mắt của mọi người cũng rơi vào Sở Trần, chờ Sở Trần mở lời.

Sở Trần đặt ly rượu xuống, lùi lại hai bước, “Tôi ở nhà họ Tống, nên cũng không lo cơm ăn áo

mặc. Nói thật, lão gia tử yêu cầu tôi ra một điều kiện, tôi thực sự không biết tôi còn cần cái gì nữa.”

Sở Trần vừa nói xong, người thanh niên khóe miệng hơi lạnh, nhếch lên một chút, bình thường mà nói, loại lời này, khẳng định còn có văn sau đi.

“Tuy nhiên, lòng tốt của lão gia tử, tôi không thể vừa nhận.”

Sở Trần lời nói vừa rơi xuống, người thanh niên liền lập tức có loại cảm giác quả là thế, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Trần, hắn

ngược lại là nhìn xem, Sở Trần định sư tử mở miệng lớn như thế nào.

Sở Trần trầm tư một hồi, nhìn về phía lão gia tử, “Tôi dám hỏi, lão gia tử đang kiêng rượu sao?”

Hoàng Giang Hồngbỗng chuyển động thân thể, thở dài một hơi, cảm thán, “Người ta càng già càng có vấn đề, dần phải hạn chế rượu đến cực hạn.”

“Tôi nhất thời cũng không nghĩ ra điều kiện gì, không bằng liền đưa ra một cái tiểu yêu cầu đi.”

Sở Trần nói.

“Cậu nói đi.”

Hoàng Giang Hồng nói thẳng.

“Bắt đầu từ hôm nay, liên tục bảy ngày, buổi trưa mỗi ngày lão gia tử hãy uống bảy lượng rượu ngon.”

Sở Trần cười nói.

Ngay khi lời nói rơi xuống, tất cả mọi người đều bị sốc.

Biết Hoàng lão gia tử sức khỏe không tốt nên hôm nay không ai

dám mời Hoàng lão gia tử uống rượu.

Vậy màSỜ Trần biết rõ lão gia tử phải kiêng rượu, anh ta thậm chí còn đưa ra ‘yêu cầu nhỏ’ của mình là để lão gia tử uống trong bảy ngày liên tiếp, đúng giờ uống rượu.

“Sở Trần, ngươi thật là to gan!”

Người thanh niên rốt cuộc không kìm được mà vỗ bàn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.