Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1515




Thiều số theo đa sốChỉ cần Sở Trần cùng Nam Cung Quân duy trì liên lạc, bọn họ tùy thời đều cỏ thể rời khỏi cánh rừng này này, vậy thì….lúc này cũng không vội.

“Đông Sơn đảo chủ nói có lý.”

“Dưới tiền đề xác định an toàn, chúng ta có thề xung kích cơ duyên lởn một chút.”

“Thực lực của Thiên Ngoại Thiên chì lộ ra phần nổi của tảng băng trôi, liền vô cùng cường đại, chúng ta chỉ có thu hoạch đại cơ duyên, mới có cơ hội chiến thắng Thiên Ngoại Thiên.”

Cửu Huyền Môn không có tham dự thảo luận lần này, so sánh đại cơ duyên, bọn họ càng thêm quan tâm đ ến an nguy của Sở Trần.

Sở Trần hiện tại đang ở Chiến Long Đảo, mà Chiến Long Đảo, bị Thiên Ngoại Thiên chiếm đỏng, điều đó có nghĩa là Sở Trần tùy thời cỏ thể đối mặt với công kích của Thiên Ngoại Thiên.


“Mọi người đây là đã quên đi vết sẹo rồi.” Cung Quân nói chuyện không chút khách khí. “Cánh rừng rậm này ngay cả võ giả Thiên Ngoại Thiên cũng không dám tiến vào, có thể

thấy được bên trong sẽ nguy hiểm cỡ nào, vì một cơ duyên không biết bao nhiêu nguy hiểm, mọi người thật sự dũng khí đáng khen ngợi.”

“Quân tiên tử, lúc trước bốn tông đồng thời quyết định tiến vào cấm địa, ngươi cũng không có ý kiến phản đối.” Trạm Đông Sơn thản nhiên mở miệng: “Hiện tại không muốn tiến vào, là lo lắng an nguy của đồ nhi các người đi.”

Một võ già Chiến Long Đảo khác lúc này quát một tiếng: “Mọi người liền ích kỷ rồi, lúc này, hẳn là lấy thiểu số theo đa số.”

“Từ khi tiến vào rừng rậm tới nay, tuy rằng gặp phải không ít nguy hiểm, nhưng bốn tông chúng ta đều ít nhiều chiếm đưực chút cơ duyên, thực lực chỉnh thể đều tãng.” Nam Cung Quân nói: “Đề nghị của ta là, đã đủ rồi, muốn àn quá no thì rất dễ dàng chết.”

“Ta nghĩ, không ai sẽ từ chối cơ duyên lớn hơn.” Trạm Đông Sơn nói một câu: “Có lẽ, cơ duyên sâu trong khu rừng rậm này, có thể khiến chúng ta đột phá ràng buộc của khí tức cảnh. Phải biết rằng, lịch sử lâu dài của giới võ giả, chưa từng có ai có thể vượt qua khí tức cảnh, tồn tại trên khí tức cảnh, chúng ta đều rất chờ mong.”

Trạm Đông Sơn nói những lời này, mọi người càng thêm

chờ mong.

Thiểu số theo đa số.

Lông mày Nam Cung Quân nhấc lên.

So với đại cơ duyên, cô quả thật càng thêm quan tâm đ ến an nguy của Sở Trần.

Lúc này, bên trong ốc biền nhỏ truyền ra thanh âm của Sờ Trần: “Quân tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, ta hiện tại rất an toàn, nếu bọn họ quyết định xâm nhập cấm địa, liền đi đi. Đúng rồi, Đông Sơn đảo chủ đúng không, ta muốn nói cho ngài biết một chút tình huống ta nhìn thấy sau khi tiến vào Chiến Long Đảo. Ta cùng Trạm Mục Tư thông qua đá ngầm sau vách đá đảo Chiến Long tiến vào Chiến Long Đảo, ở trong sơn động, phát hiện mẹ con Tiên Tiên trốn ở nơi đó hơn một tháng, bọn họ bởi vì vừa vặn ở rừng vạn hoa hái hoa tránh thoát một kiếp.”


“Chúng ta đưa mẹ con Tiên Tiên ra ngoài, đi tới Thiên Long trang, ở trong Thiên Long trang, thấy võ giả Thiên Ngoại Thiên đang luyện tên, mười mấy trẻ con xếp hàng từng chữ, mi tâm vẽ ký hiệu, phương thức luyện tiễn của võ giả Thiên Ngoại Thiên, chính là bắn mũi tên trong tay bọn họ xuyên qua mi tâm của bọn trẻ.”

Lời nói của Sở Trần vừa dứt, khuôn mặt võ giả bốn tông đồng thời biến sắc.

“Đây quả thực là một đám súc sinh.” Con ngươi Nam Cung Quân hiện lên uất ức.

“Lợn chó không bằng.”

“Dùng tính mạng trẻ con luyện tên, đây là cách làm điên cuồng đến mức nào.”

Võ giả Chiến Long Đảo theo bản năng nắm chặt nắm tay, khuôn mặt âm trầm.

“Đây chỉ là Thiên Long trang.” Thanh âm Sở Trần lại một lần nữa vang lên.

Anh không nói thêm gì, hiểu đều hiểu.

Sắc mặt Trạm Đông Sơn tái nhợt vài phần, hắn có thề nghĩ đến Thiên Ngoại Thiên đánh chiếm Chiến Long Đảo, nhưng hoàn toàn không ngờ, võ giả Thiên Ngoại Thiên lại điên cuồng tàn sát người Chiến Long Đảo như thế.

Thiên Long Trang, so với vị trí của toàn bộ Chiến Long Đảo, thuộc về vùng ngoại ô xa xồi.

Thiên Long trang còn diễn ra giết chóc cực kỳ bi thảm như vậy, vậy những nơi khác thì sao?


Không thề tường tượng được.

Ninh lão tiên trực tiếp nhìn Trạm Đông Sơn: “Ngươi còn muốn tiếp tục đi tìm đại cơ duyên sao?”

Sắc mặt Trạm Đông Sơn biến đồi.

Cửu Huyền Môn đồng ý rời đi, nếu Chiến Long Đảo cũng muốn rời đi, dựa theo nguyên tắc thiểu số theo đa số mà bọn họ vừa nói, số lượng võ giả hai tông cộng lại, hơn cả Đạt Ma Sơn và Phái Bắc Đẩu.

Rất lâu.

Trạm Đông Sơn hít sâu một hơi: “Trở về đi.”

Nếu như không mau chóng trở về, cùng Thiên Ngoại Thiên đánh một trận, bọn họ đạt được cơ duyên lớn hơn nữa, cũng sẽ trờ thành tội nhân của Chiến Long Đảo.

Lần này, Đạt Ma Sơn và phái Bắc Đẩu cũng không có phản đối.

Cách làm của Thiên Ngoại Thiên quá mức phát điên, ngay cả trẻ con cũng bị ngược đãi g iết chết.

Bọn họ mặc dù không phải người Chiến Long Đảo, nhưng về mặt đạo nghĩa, bọn họ cũng phải trở về, ngán cản trận giết chóc này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.