Hôm qua, vị tam cô gia này đã nổi danh chấn động Thiền Thành, từ trên xuống dưới nhà họ Tống càng là lan truyền rộng rãi, giờ đây không ai dám khinh thường vị cô gia khờ khạo này.
Sờ Trần vốn dự định sẽđi gõ cửa phòng Tống Thu, nhưng không ngờ rằng sáng sớm Tống Thu đã tập luyện trên mai hoa thung rồi.
“Thái Thanh thịnh điển đều đã kết thúc, cậu làm sao còn khổ luyện vậy?”
Sở Trần cười nhìn Tống Thu trên mai hoa thung.
Tống Thu nhảy xuống, lau mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn Sờ Trần không nói gì.
Ý tứ rất rõ ràng, so sánh VỚÍSỞ Trần, Tống Thu cảm thấy mình yếu đuối đến đáng thương.
Cậu vốn là người say mê công phu quyền cước,hiện tạicậu thậm chí còn có động lực để tập luyện chăm chỉ hơn.
“Nhịp độ của cậu thật sự không tốt. Trước tiên, cậu giúp anh
mang vò rượu này đưa tới Hoàng gia, trở về anh rể sẽ dạy cậu một bộ pháp.”
Sở Trần đưa vò rượu cho Tống Thu.
“Thật sao?”
Tống Thu hai mắt sáng lên, nhanh chóng nhận lấy rượu, “Anh rể, em đi nhanh sẽ trở lại.”
Tống Thu chạy nhanh như chớp ra nhà xe.
Kìm hãm sự phấn khích bên trong nội tâm.
Thực lực mà Sở Trần đã thể hiện trên lôi đài ngày hôm qua, có thể nói là trấn áp quần hùng.
Tống Thusớm đã có tâm tư, muốn học Sở Trần một ít thủ đoạn, nhưng thật không nghĩ đến,Sở Trầnvậy mà trực tiếp nói ra.
Xe lái ra ngoài.
“Nhớ kỹ, vò rượu này phải giao tận tay cho Hoàng lão gia tử.”