Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1577




Phong ca vẫn luôn bảo trì rất tốt, nhất là trước mặt người khác, hắn luôn là một bộ dạng cao thâm lãnh khốc khó lường, Sờ Trần cơ hồ chưa từng thấy qua hắn ỏ’ trước mặt người khác lộ ra mỉm cười, nhưng hiện tại, hắn lại thần bí cười rộ lên với mình.

Điều này khiến sỏ’ Trần có chút sởn tóc gáy.

Phong ca không phải là, kích thích quá độ chứ.

“Phong ca, ngươi làm sao vậy?” Sở Trần theo bản náng hỏi.

Giang Khúc Phong hắc một tiếng.

Hắn biết Sở Trần đột phá đến cảnh giới thần biến, thực lực nghịch thiên, nhưng càng là như thế, hắn tin tưởng, trong tay mình nắm giữ một bộ quyền pháp hạ gục người khác từ xa, nhất định là Sở Trần yêu thích.

Hiện tại nơi này không có tín hiệu, chờ đi ra ngoài cầm điện thoại, lại chậm rãi nói chuyện với Sở Trần.


Giang Khúc Phong toàn bộ cao ngạo đứng ở một bên, để lại cho mọi người một bóng lưng.

“Vừa rồi trước khi ngươi đi ra, lúc chúng ta đi ra, 72 hung thần đặc phái viên Thiên Ngoại Thiên đang muốn bắn chết chúng võ giả, chúng ta kịp thời xuất thủ phá hoại.” Liễu Như Nhạn nói, nhìn thoáng qua Giang Khúc Phong: “Giang tiền bối giết đến hưng phấn, đuổi giết mười đặc phái viên đến ngoài mấy chục hải lý, ta liền đuổi theo nhìn một cái, thuận tiện quan sát một chút, xung quanh cỏn có bố trí khác của Thiên Ngoại Thiên hay không.”

Sở Trần lúc này mới chú ý tới, Phong ca đã đột phá đến khí tức cảnh.

“Chúc mừng Phong ca.” Sở Trần hồi tưởng lại Giang Khúc Phong một đường gặp phải, không khỏi thổn thức, quả thật không dễ dàng.

Thiên Bối lão nhân cùng Sở Hạo Trúc đi tới, ánh mắt Thiên Bối lão nhân dừng trên người Liễu Như Nhạn, đôi mắt toát ra yêu thích: “Liễu cô nương, hoan nghênh cô tới đảo vỏ sò làm khách.”

Liễu Như Nhạn nhất thời có loại cảm giác nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Võ giả đảo vỏ sò cùng với mạch chủ Cừu Huyền đều có người bị thương, Thiên Bối lão nhân đề nghị trở về đảo vỏ sò tạm thời nghỉ ngơi.

Sở Trần vui vẻ đồng ý.

Đảo vỏ sò xem như nhà mẹ đẻ của mẹ anh, cũng là một trong những nơi thần bí nhất vùng biển, Sở Trần muốn biết một chút.

Võ giả phái Bắc Đẩu đã làm xong băng ca, khiêng Mộ Dung Thần Hồng cùng với những võ giả bị thương còn lại, bọn họ đưực Trạm Đông Sơn mời, tạm thời về Chiến Long Đảo nghỉ ngơi trước.

Trạm Đông Son đi tới cáo biệt mấy người Sở Trần.

Cuối cùng, Trạm Đông Sơn nhìn sỏ’ Trần: “Chờ thế cục Chiến Long Đảo ồn định lại, ta sẽ tự mình đi tới Cửu Huyền Môn, chịu đòn nhận tội.”

Sở Trần mỉm cười lắc đầu: “Cũng không cần.”

Nhìn Trạm Đông Sơn tự mình khiêng Mộ Dung Thần Hồng đi, trong lòng Sở Trần vẫn cỏ loại cảm giác còn rất hư ảo.


Không phải là mình thuận miệng nói một câu, sắp trò’ thành sự thật chứ.

Nói sao làm vậy cũng không lợi hại như vậy.

Bên kia, các đại sư Đạt Ma Sơn cũng rời đi, bọn họ không cỏ cùng Sở Trần nói lời tạm biệt, trực tiếp rưng rưng rời đi, vung ống tay áo, dẫn toàn bộ Thiên Ngoại Thiên đi.

Một trận chiến lớn đã kết thúc.

Sở Trần quay đầu lại, nhìn thoáng qua vị trí của cửa ánh sáng lúc trước, âm thầm thổn thức.

Trên đời này, còn có quá nhiều chuyện chưa biết.

Nếu như không phải chín vị sư phụ bị vây khốn ỏ’ cấm địa Thiên Ngoại Thiên, anh cũng sẽ không có một phen trải nghiệm như vậy.

Sau khi đột phá đến Thần Biến Cảnh, Sở Trần càng cảm

nhận được con đường võ giả dài đằng đẵng cùng thần bí.

Đồng thời, sỏ’ Trần sinh ra nghi hoặc.

Cường giả thời đại võ giả cổ đại, tu luyện đạt tới trình độ bản lĩnh hết sức cao cường, vì sao lại biến mắt ở địa cầu, làm truyền thừa võ giả xuất hiện đứt gãy.

Mấy vị sư phụ đi tới.

“Đại nạn rốt cục đã qua đi a.” . truyện tiên hiệp hay


“Trần Trần, ngươi lại đây, chúng ta có mấy câu muốn nói với ngươi.”

Sở Trần phục hồi tinh thần, thần sắc mơ hồ, nghi hoặc khó hiểu nhìn mấy vị sư phụ.

Vẻ mặt của mấy vị sư phụ khiến anh có loại cảm giác không ốn.

Sở Trần đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Trần Trần, nghe nói, ngươi năm tuồi đổ nước rửa chân vào bầu rượu của ta?”

“Vậy 7 tuồi ngươi làm gì.”

“Đừng tưởng rằng ngươi bây giờ là cường giả cảnh giới thần biến, chúng ta cũng không xử lý thập ngươi.”

Sở Trần thấy thế không ổn, xoay người bỏ chạy.

“Sư phụ tha mạng.”

Mấy vị sư phụ truy kích ra ngoài, trong lúc nhất thời, tràng diện một lần không khống chế được…

Nam Cung Quân không khỏi cười rộ lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.