Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1675




Không lui!

Tiếp tục chiến đấu!

Đám người Cao Vĩ đầu tiên là sửng sốt, bọn họ vốn theo bản náng kiên định chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ hoàn thành, đương nhiên là rút lui, nhưng tình huống trước mắt này, có Bạch đại hiệp ỏ’ phía trước hoành đao lập mã, bọn họ quả thật còn có đủ năng lực ngăn cản đàn chim lạ một trận, đã như vậy, vậy đương nhiên phải tiếp tục tái chiến!

Lại là mười phút trôi qua.

Rất nhiều người theo dõi chiến dịch núi Trùy Hằng tối nay đang đuổi theo hành tung của đàn chim lạ, hai bên hẻm núi là vách núi, bọn họ không có cách nào lật xem, chì có thể đứng ở phía sau đàn chim lạ từ xa, mạo hiểm sử dụng máy bay không người lái thử tới gần chụp ảnh…

Nhiều video ảnh với mức độ mờ khác nhau bắt đầu lan truyền điên cuồng.

“Không có gì bất ngờ xảy ra, đàn chim lạ thật sự xông về phía biên giới Hoa Hạ, chúng bị dọa vỡ mật ở núi Trùy Hằng, muốn trốn vào Hoa Hạ.”

“Ta đến bây giờ còn đang cảm thán Cục hỏa thần cường đại.”


“Đàn chim lạ hiện tại tập trung ở một hẻm núi, chỉ cần chúng xuyên qua khe núi này, có thể trực tiếp phá đường biên giới núi Cường Lạp.”

Sức nóng đang bùng nồ.

Vô số người đang bàn tán sôi nổi.

Rất nhiều dân chúng Hoa Hạ đều thắt chặt trái tim, chú ý tình huống của đàn chim lạ.

Thế nhưng, rất nhanh có người phát hiện, đàn chim lạ tiến vào hẻm núi lớn đã gần ba mươi phút, nhưng cho đến bây giờ, còn không có một con chim lạ nào lao ra khỏi hẻm núi.

Đàn chim lạ, bị chặn ở hẻm núi.

Bên trong hẻm núi lớn, xảy ra chuyện gì?

Trong đầu vô số người đều dâng lên nghi vấn…

Trên biên giới, ánh mắt Hoàng Quốc Hoa cũng dần dần toát ra chấn động.

Hắn có thể đại khái tính toán ra lực trùng kích của đàn chim lạ, theo hắn thấy, hai mươi chiến sĩ cộng thêm một mình Bạch Tiêu Vân, muốn ngăn cản đàn chim lạ mười lăm phút, đã là nhiệm vụ lên trời.

Quyết định vô cùng gian nan.

Nhưng hiện tại, bọn họ đã kiên trì được ba mươi phút.

Hoàng Quốc Hoa phái người đi điều tra, hình ảnh hiện trường gửi về khiến hẳn vô cùng chấn động.

“Bạch đại hiệp.” Hoàng Hoa Quốc nhìn về phía hẻm núi.

Lúc này, phương hướng sân bay Tây Tạng, cũng có một chiếc trực thàng vọt về phía núi Cường Lạp…


Trên máy bay, Sở Trần một thân lạnh lùng, ngồi như pho tượng không nhúc nhích.

Tin tức Giang Ánh Đào mất tích, anh đã biết.

Sờ Trần trầm mặc hồi lâu, chỉ nói một câu: “Ta muốn tốc độ nhanh nhất.”

Sở Trần một giây cũng không muốn chờ.

Khuôn mặt giống như bao trùm một tầng hàn sương, khiến người ta có một loại cảm giác người lạ không được gần.

Hẻm núi lớn.

Nửa tiếng rồi.

Bạch Tiêu Vân không biết mình chém giết bao nhiêu con chim lạ, chỉ cần có chim lạ xuất hiện trong phạm vi cồng kích của hắn, hắn đều không chút khách khí chém giết.

Trường đao nhuộm đầy máu tươi, trên sông lớn, thi thể chim lạ, chất đống như núi.

“Giết!”

Bạch Tiêu Vân cảm giác cồ họng của mình đều kêu khàn khàn, ánh mắt kiên nghị không giảm.

Đột nhiên vung đao.

Sau khi lần nữa chém giết hơn mười con chim lạ, thân thể Bạch Tiêu Vân đột nhiên lảo đảo một chút.

Phía sau, đám người Cao Vĩ cũng một mực lưu ý tình huống của Bạch Tiêu Vân.

Bạch đại hiệp vẫn bị vây trong loại cường độ chém giết này, tuy rằng thực lực của đàn chim lạ không bằng Bạch đại hiệp, nhưng chúng nó thay phiên nhau trùng kích, đối với Bạch đại hiệp mà nói, tiêu hao quá lớn.


“Bạch đại hiệp có chút kiệt sức rồi.” Cao Vĩ hít sâu một hơi: “Chúng ta đã kiên trì hơn ba mươi phút, hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.”

“Bạch đại hiệp, chúng ta rút đi!” Ai đó hô to.

Nhưng mà, đúng lúc này, phía trước, một đợt tấn công mới của đàn chim lạ lại một lần nữa tới.

Bạch Tiêu Vân tay nắm chặt trường đao, ánh mắt hiện lên tia máu: “Ta có thể kiên trì thêm một hồi nữa.”

Kiên trì.

Chiến tiếp!

Ánh mắt Bạch Tiêu Vân gắt gao nhìn chằm chằm đàn chim lạ phía trước, ánh mắt chim lạ lạnh như bàng, nhưng ánh mắt Bạch Tiêu Vân càng thêm điên cuồng, trên khí thế, không hề bị đàn chim lạ áp đảo.

Một máy bay không người lái đã phá vỡ vòng vây thành công và lao lên phía trước, chụp một bức tranh gây sốc.

Hàng ngàn con chim kỳ lạ đứng sang một bên, và một lão nhân với bộ râu trắng đứng sang một bên.

Đôi cánh của đàn chim lạ che khuất bầu trời, móng vuốt sắc nhọn chói mắt.

Mà lão nhân, hoành đao mà đứng.

Hai bên đối đầu nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.