Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1686




Cuối cùng, chim lạ ngăn cản máy bay không người lái vào hẻm núi, và sau đó, Cục hỏa thần xuất hiện một cách bí ẳn.

“Tôi lại to gan suy đoán một chút, ngay lúc đàn chim lạ phong tỏa hẻm núi ló’n, chính là lúc đàn chim lạ, Cục hỏa thần cùng với nhóm Phạm Thiên ba phương hoàn toàn liên thủ đối phó Cục đặc chiến Hoa Hạ, nhưng kết quả rõ ràng, bọn họ bại.”

Kết quả trực tiếp nhất là… đàn chim lạ rút lui, Cục hỏa thần bị giết tại chỗ cùng với bị bắt làm tù binh…không dám đánh rắm!”

Sự xuất hiện của bài viết đã làm dấy lên một làn sóng lớn.

Giống như một tảng đá lớn rơi trên mặt hồ, trong nháy mắt nổi lên bọt nước ngút trời.

“Anh bạn này đang bị ảo tưởng rồi sao, đàn chim lạ, nhóm Phạm Thiên, Cục hỏa thần, giữa ba người, anh nói cho tôi biết chúng liên minh như thế nào?”


“Thế nhưng, từ kết quả xuất phát, lại đẩy ngược trỏ’ về, quả thật có đạo lý nhất định.”

“Đừng quên, nhóm Phạm Thiên vốn muốn thừa dịp sự kiện chim lạ Cục đặc chiến, mà Cục hỏa thần, vậy càng không

cần nhiều lời, có cơ hội đối phó Cục đặc chiến, tuyệt đối sẽ không buông tha, về phần đàn chim lạ… trí tuệ của đàn chim lạ này, tối nay chúng ta cũng đã thấy rõ, bọn họ cùng nhóm Phạm Thiên cùng Cục hỏa thần đạt được sự đồng thuận, nhất định có cầu nối giao tiếp.”

“Phi! Cũng dám bôi nhọ Cục hỏa thần, anh muốn chuyện lớn xảy ra.”

Từ bài viết hot trên diễn đàn này có thể thấy, toàn cầu đang theo dõi hai trận đánh bùng nổ đêm nay.

Không thế nghi ngờ, Cục đặc chiến Hoa Hạ lại một lần nữa đánh ra uy danh hiển hách, về phần Cục hỏa thần cùng nhỏm Phạm Thiên, chuyện giữa đám chim lạ, Cục đặc chiến cũng không có đi nói, điều này ngược lại khiến người ta càng thêm tò mò thảo luận…

Chủ đề nóng trên toàn thế giới.

Biên giói núi Cường Lạp, bên trong doanh trại Hoa Hạ.

Tuy rằng vừa mới đánh một trận thắng chiến trờ về, thế nhưng, Hoàng Quốc Hoa cũng không có lười biếng, sau khi trở về, lập tức bắt đầu bố trí, về việc táng cường phòng ngự biên giới núi Cường Lạp.

Loại chuyện này Sở Trần đương nhiên không xen vào, anh đi tới gian phòng Bạch Tiêu Vân nghi ngơi.


vết thương của Bạch Tiêu Vân đã tiếp nhận trị liệu của quân y, hiện giò’ đang nằm trên giường nghỉ ngơi, trận chiến đấu tối nay, Bạch Tiêu Vân bị thương, nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không tính là nhẹ, trên người hơn mười vết thương, nếu để lại di chứng, rất khó trở lại đỉnh phong, chứ đừng nói là trùng kích khí tức cảnh.

Bản thân Bạch Tiêu Vân cũng rõ, có điều tâm tình của hắn vẫn duy trì phấn chấn kích động.

Tối nay, hắn cảm nhận được niềm vui của đại hiệp.

Từ hẻm núi lớn rút về, dọc theo đường đi, mỗi một tiếng đại hiệp của các chiến sĩ đều có thể tăng thêm một phần vui sướng cho Bạch Tiêu Vân.

Điều này càng củng cố quyết tâm thủ giữ biên giới của Bạch Tiêu Vân.

“Bạch đại hiệp, cảm thấy thể nào.”

Sở Trần mang đến một phần vui vẻ cho Bạch Tiêu Vân.

Bạch Tiêu Vân thấy là Sở Trần tới, cố đứng dậy, Sở Trần

ngán hắn lại, hơn nữa còn nói cho Bạch Tiêu Vân ý đồ của anh, không chì là cho anh một phần vui vẻ, mà còn muốn châm cứu cho hắn.

Có Sỏ’ Trần ra tay, vết thương trên người Bạch Tiêu Vân đương nhiên không thành vắn đề.


Nhiều lần cảm kích sỏ’ Trần.

Bạch Tiêu Vân nói thẳng, Sở Trần đã thay đổi cuộc đời của hắn… Tuy rằng thay đổi này có chút muộn, hắn đã già, thế nhưng, người có chí không hỏi tuổi tác, bộ xương già này của hắn vĩnh viễn hiến cho biên giới.

“Sở Trần, tôi còn có một suy nghĩ.”

Bạch Tiêu Vân nói: “Tôi tin giới võ giả, nhất định có thể tìm được hiệp nghĩa cùng chí hướng với tôi.”

“Tôi muốn tổ chức bọn họ lại, cùng nhau bảo vệ biên giới núi Cường Lạp.”

Sở Trần mỉm cười: “Đây là chuyện tốt, ngươi có thể trực tiếp đi làm, nếu như gặp phải vấn đề nan giải gì, tùy thời có thể nói cho ta biết, ta đến xử lý.”

Dưới hoàn cảnh toàn cầu trước mắt, ngoại trừ khoa học kỹ thuật văn minh toàn diện phát huy ra, các quốc gia muốn nhanh chóng xử lý một vài hiện tượng loạn, nhất định phải có một lực lượng võ giả cường đại.

Dù sao, linh khí toàn cầu tô phục, thực lực võ giả, sẽ càng ngày càng cường đại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.