Làm thế nào mà một thức uống bình thường như vậy lại thực sự cỏ thể chữa khỏi bệnh của mình?
Hoàng Giang Hồng uống thêm bảy lượng nữa.
Cảm giác hồi phục trong cơ thể ông càng trở nên mãnh liệt hơn.
Hoàng Giang Hồng đứng dậy và cảm nhận tình trạng của cơ thể mình.
“Lão gia, hai ngày nay tinh thần của ngài rất tốt.”
Một bảo mẫu của nhà họ Hoàng không khỏi nói khi bà đang dọn bàn ăn, “Khẩu vị của lão gia cũng tốt hơn bình thường rất nhiều.”
Hoàng Giang Hồng cười, “Tiêu Di, cô xem cái nhãn hiệu rượu này, lát nữa cô mua cho tôi một vò rượu như thế về.”
Sờ Trần nói qua, uống liên tục bảy ngày liền, mỗi ngày uống bảy lạng rượu.
Mạc Nhàn cũng nói với ông răng
bệnh của ông sẽ thuyên giảm trong vòng bảy ngày.
Hoàng Giang Hồng đối với câu nói này, tin tưởng không nghi ngờ.
Bảo mẫu không dám lơ là lời nói của Hoàng Giang Hồng, nhanh chóng đi ra ngoài, bưng một vò rượu trở về.
“Đổ đầy vào đây.”
Hoàng Giang Hồng hướng dẫn bảo mẫu rót rượu mới mua xuống vò rượu do Sở Trần gửi tới.
Vào buổi tối, Hoàng Giang Hồng rời khỏi nhà họ Hoàng với tâm trạng vui vẻ.
Chiếc xe từ từ lái vào một con phố cổ và dừng lại trước cửa Tinh La tiểu điếm.
Hoàng Giang Hồng xuống xe, lúc này Tinh La tiểu điếm cửa đã đóng chặt.
Hoàng Giang Hồng đưa tay lên và định gõ cửa …
“Vị khách này, mời trở về đi, tiểu điếm đã đóng cửa.”
Tiểu Vô ưu thanh âm trong trẻo vang lên.
Nghe vậy, Hoàng Giang Hồng cười nhẹ, mỉm cười nói, “Tiểu Vô Ưu, là Hoàng gia gia, mau mở cửa.”
Hoàng Giang Hồng đang có tâm trạng vô cùng tốt, muốn chia sẻ điều đó với lão hữu của mình.
“Hóa ra là Hoàng lão gia ở đây, nhưng … ông nội của tôi nói rằng Tinh La tiểu điếm, chứa không được Đại Thần, rất xin lỗi, mời Hoàng Lão Gia trở về đi.”
Vừa nói xong, Hoàng Giang Hồng ngạc nhiên.
Sau một lúc, Hoàng Giang Hồng có chút bối rối gõ cửa, “Tiểu Vô ưu, đây là có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Lúc này, một giọng nói rõ ràng mang theo sự tức giận, “Tiểu điếm tuy cũ kỹ, nhưng nó vẫn có chính khí của nhân gian. Thật sự khó có thể chứa nổi cho những kẻ lấy oán trả ơn.”