Trong hai ngày qua ỞThiền Thành, liên tiếp xảy ra những trận mưa giông bão táp.
Phòng khách nhà họ Tống.
Điện thoại di động của Tống Trường Thanh vẫn đặt trên bàn, ánh mắt của mọi người đều dán vào nó.
Sở Trần nói vào buổi trưa rằng trong vòng hai giờ nữa, sẽ có
cuộc điện thoại của nhà họ Hoàng báo tin vui.
“Anh Trần, tôi sợ lần này anh phạm sai lầm rồi.”
Hạ Bắc nói, “Đã quá năm phút đồng hồ, khi hai tiếng anh nói trôi qua, nhà họ Hoàng xem ra không có động tĩnh gì.”
‘Thay vào đó là nhà họ Diệp, không thể chờ đợi đã gửi tới thông điệp.”
Tống Thiên Dương thở dài, trên vai cảm thấy nặng nề.
Hắn đường đường là người đứng đầu nhà họ Tống, nếu như nhà họ Tống bị hủy trong tay hắn, tương lai hắn xuống Cửu Tuyền, không còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông được nữa.
Sở Trần bình tĩnh nhấp một ngụm trà, “Đợi lát nữa.”
Tô Nguyệt do dự muốn nói rồi lại thôi.
Vài phút nữa trôi qua.
Hạ Bắc đang định lên tiếng thì đột nhiên, một âm thanh điện thoại di động lanh lảnh vang lên.
Lập tức thần kinh của mọi người căng thẳng.
Hạ Bắc lập tức đứng dậy, cầm điện thoại lên, ánh mắt hiện lên vẻ ma mị, khó tin nhìn Sở Trần, “Thật sự là điện thoại của nhà họ Hoàng.”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Không chỉ bởi vì cuộc gọi từ nhà
họ Hoàng tới vào lúc này, mà còn bởi vì mọi động tĩnh của nhà họ Hoàng, dường như đã bị Sở Trầnnắm trong lòng bàn tay.
Làm sao anh ta làm được điều đó?
Tống Nhan cũng khó có thể tin được, côrõ ràng không nhìn ra Sở Trần làm cái gì.
Chẳng lẽ, tất cả những chuyện này Sở Trần đều có thể tính toán được?
Vẻ mặt Sở Trần rất bình tĩnh, hắn cầm điện thoại trong tay Hạ Bắc,
“Hoàng đại gia, từ khi chia tay đến giờ, không có vấn đề gì chứ?”
vẫn là lời mờ đầu này.
Tuy nhiên lần này, Hoàng Dương im lặng.
Người nhà họ Tống càng thắt chặt tim hơn, chờ đợi giọng nói của Hoàng Dương.