Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 277: 277: Chương 274




Sau khi Sở Trần tiến lên hai bước, ánh mắt như đao rơi vào trên người Hoàng Ngọc Hằng, “Hay là ngươi để Hoàng lão gia thay ngươi xuất chiến, nhưng mà ta lại rất khó làm người như thế, đối với một lão tiên sinh ra tay độc ác.


Vừa nói xong, Hoàng Giang Hồng thần sắc trực tiếp trầm xuống, “Sở Trần, ngươi đây là ý gì?”
Sở Trần châm chọc cười một tiếng, “Ta thật thấy Mạc Lão đúng là không đáng, những năm này, cũng không biết đã giúp Hoàng
Gia bao nhiêu lần, nguyên lai, vậy mà là đang giúp một con Bạch Nhãn Lang.


“Đến tột cùng là muốn giúp Hoàng Gia, hay vẫn là có ý định mưu hại Hoàng Gia?”
Hoàng Ngọc Hằng bước ra với một nụ cười mỉa mai, “Ngươi là muốn thay hắn thở ra một hơi không? Xuất ra bàng môn tà đạo của ngươi ra đi.


Đồng tử của Hoàng Giang Hồng run lên, ông ta không thể không nói, “Ngọc Hằng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“ông nội, Ngọc Hằng đã điều tra rõ ràng, cổ trên người ông, chính là do lão già của Tinh La tiểu điếm kia cùng Sờ Trần liên hợp lại giở trò quỷ.



Diệp Yên nhẹ giọng nói, “Ngọc Hằng chất vấn lão già, lão già không những không chịu thừa nhận mà còn chửi Ngọc Hằng, nói Ngọc Hằng sẽ gặp tai họa hại mình.


Diệp Yên hừ lạnh, “ông nội, ông cũng biết thủ đoạn của lão già kia, ông ta nói những lời ác độc như vậy, rõ ràng là muốn hại Ngọc Hằng.

Ngọc Hằng ra tay
giáo huấn hắn, ông hãy nhìn hiện tại, Sờ Trần không những không phục, còn muốn tới cửa, tìm Ngọc Hằng động thủ, vì lão đầu kia xuất khí.


Mặt của Hoàng Giang Hồng chìm xuống.

Ông ấy không lên tiếng nữa.

Trong lòng Hoàng Giang Hồng vô cùng tin tưởng Mạc Nhàn.

Nhưng giờ, ông lại càng tin tưởng cháu dâu mình hơn.

Hơn nữa, vào lúc này, Sở Trần
đang thách thức phân lượng hào môn của Hoàng Gia.

Cho dù trong lòng của hắn có một ý niệm, cảm thấy Hoàng Ngọc Hằng không nên đối với Mạc Nhàn động thủ, Hoàng Giang Hồng cũng sẽ không thể vạch ra.

Hoàng Giang Hồng liếc nhìn Hoàng Ngọc Hằng với vẻ lo lắng, “Ngọc Hằng, công phu quyền cước của Sờ Trầnrất mạnh, ta chưa từng thấy qua, cháu hãy cẩn thận.


Hoàng Ngọc Hằng mỉm cười và gật đầu tự tin, “Ông nội, con đã nói với người rồi, so với năm năm trước, con đã mạnh hơn gấp trăm lần, đây không chỉ là nói suông.


Diệp Yên cũng rất tin tưởng Hoàng Ngọc Hằng, “ông nội, đừng lo lắng, hãy thưởng thức màn biểu diễn của Ngọc Hằng ạ.



Nghe vậy, nội tâm của đám ngườinhà họ Hoàng không khỏi chấn động.

Sờ Trần đã thể hiện ra thực lực đáng sợ như vậy, nhưng ở trong mắt của Diệp Yên cùng Hoàng
Ngọc Hằng, vẫn là không đáng nhắc tới sao?
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ vào Hoàng Ngọc Hằng.

Trong những năm qua, Hoàng Ngọc Hằng, người đã du học ở nước ngoài, thực lực đến tột cùng có bao nhiêu biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ánh mắt của Hoàng Ngọc Hằng bắt gặp ánh mắt của Sở Trần.

“Ta còn thực sự không nghĩ tới, mới trở về không có mấy ngày, vậy mà đã có cơ hội, lấy danh
nghĩa cổ võ chính thống, đối phó tà môn ma đạo,tẩy rửa những cặn bã của giới võ thuật.


Hoàng Ngọc Hằng nhẹ giọng nói,”Sở Trần, ta vốn còn dự định,sau hai ngày nữa sẽ giải quyết ngươi.

Không thể tin được ngươi không thể chờ đợi được lại mang xác đến tận cửa.


“Dù sao, chuyện phế bỏ ngươi, ta một khắc cũng không muốn chờ.



Sở Trần bình tĩnh đáp, liếc nhìn thời gian, tự lẩm bẩm nói: “Năm phút.


Hoàng Ngọc Hằng nhướng mày nhìn chằm chằm Sở Trần, không hiểu Sờ Trần có ý tứ gì.

Tổng Thu hai mắt sáng lên, anh cười, “Anh rể, anh muốn giải quyết trận chiến trong vòng năm phút sao?”
Sở Trần nhìn Hoàng Ngọc Hằng, “Thành thật mà nói, anh còn lo lắng hắn không khống đỡ được năm phút.


Tống Thu cười lớn.

Cậu có niềm tin tuyệt đối VỚÍSỞ Trần.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.