Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 283: 283: Chương 281




Hoàng Dương lúc này trầm giọng nói: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngươi đã chiếm hết thượng phong, không cần thiết hùng hổ dọa người nữa.

Việc Mạc Nhàn tổn thương đã chuyện đã rồi, Hoàng Gia ta nguyện ý bồi thường, ngươi hãy thả Ngọc Hằng đi.


“Làm sai sự tình, thì phải trả giá đắt.


Sở Trần sau khi nói câu nói này, thuận tiện nhìn thoáng qua Hoàng Ngọc Trân.

Hoàng Ngọc Trântoàn thân run
rãy.

“Các người xem ra đối với hai chân của Hoàng Ngọc Hằng rất đau lòng.


Sở Trần nhẹ giọng nói, “Thế nhưng, chân của Hoàng Ngọc Hằng là quý giá, vậy chân của Mạc Lão là ti tiện sao?”
Sở Trần khí tức lăng lệ, ánh mắt như điện, nhìn chăm chú lên đám người Hoàng Gia, “Ta Sở Trần hôm nay, liền phải hùng hổ dọa người, không lưu lại cái gì, phải để Hoàng Ngọc Hằng phải trả cái giá ngang nhau.


Mọi người trong nhà họ Hoàng không khỏi kịch liệt run rẩy.

Cái giá ngang nhau.

Để Hoàng Ngọc Hằng ngồi trên xe lăn cả đời?
Giờ phút này, ngay cả bản thân Hoàng Ngọc Hằng cũng không dám chắc chắn, cả người trong tiềm thức run lên, “Sở Trần, nếu ngươi dám, ngươi sẽ rất thảm.



Giọng nói của Hoàng Ngọc Hằng cũng phát run.

“Sở Trần, một người không lưu,
chưa chắc đã là chuyện tốt.


Nhập mật khẩu: 1234
Hoàng Giang Hồng đè nén lửa giận trong lòng, hai mắt lóe lên như ánh điện, nhìn chằm chằm Sở Trần, chậm rãi nói: ‘‘Sở Trần, ngươi không phải người cô đơn, ngươi cũng không phải là kẻ bất khả chiến bại.

Ngươi nếu dám tổn thương Ngọc Hằng, ta dám cam đoan, trong vòng ba ngày, Thiền Thành sẽ không còn có Tống Gia.

Hoàng Gia ta cho dù dốc hết tài lực, cũng phải vì Ngọc Hằng mà báo thù.


Giọng nói của Hoàng Giang Hồng là từng chữ từng chữ như là sấm
sét bên tai.

Trong lòngTống Thukhông khỏi run lên.

Cậu có thề tưởng tượng, đây là một trậncuồng phong trước nay chưa từng có.

Nếu như anh rể không lùi bước thì đôi bên sẽ không chết không thôi.

Ánh mắt Sở TrầnvàHoàng Giang Hồng cùng nhìn nhau …
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hoàng Dương đột nhiên
vang lên.

Hoàng Dương mặc kệ, nhưng điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông.


Hoàng Dương lấy điện thoại di động ra, mở ra liếc mắt một cái, hai mắt đột nhiên mở to, lộ ra vẻ cực kỳ khó tin.

Sau khi liên tục xác nhận tính xác thực của tin tức, Hoàng Dương mới chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn Hoàng Giang Hồng, “Cha, vừa rồi nhà họ Tống, Tống Trường Thanh thông qua diễn đàn của thương hội Thiền Thành,
đã thông báo một tin tức.


Hoàng Dương dừng lại,“Nhà họ Tống chính thức tuyên bố từ giờ phút nàysẽ hướng nhà họ Hoàng khai chiến.


Lời nói rơi xuống, mọi người trong nhà họ Hoàng đều sửng sốt.

Tống Giakhai chiến với Hoàng Gia?
Tin tức này là quá vô lý.

Đáng kinh ngạc.

Tống gia, bọn chúnglấy tư cách gì để thông báo tin tứcchính thứcnày?
“Lão gia tử nhà họ Tống nhất định bị kẹp đầu vào cửa.


Hoàng Ngọc Trân buột miệng nói.

Hoàng Giang Hồng nhìn chằm chằm vào Sở Trần.

Sở Trần nở nụ cười, lôi Hoàng Ngọc Hằng xoay người rời đi, “Hoàng lão gia, hoan nghênh tới chiến.


Sở Trần nắm lấy cổ áo cùa
Hoàng Ngọc Hằng, không chút khách khí, vô cùng đơn giản và thô lỗ, Hoàng Ngọc Hằng loạng choạng suýt ngã.

Hoan nghênh tới chiến! Giọng của Sờ Trầnquanh quẩn trong tâm trí mọi người trong Hoàng Gia.

Ánh mắt cực kỳ chấn động.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.