Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 314: 314: Chương 312




Sở Trầnhá miệng một hồi, Tống Nhanlấy lại tâm tình, cô lườm hắn một cái, liền bóc một quả nho cho hắn, sau đó ném những trái nho còn lại cho Sở Trần, đứng dậy nói: “Tôi không có hỏi nữa.


Tống Nhan cố nén cảm xúc phức tạp trong lòng bước về phòng.

Sở Trần hai tay cầm quả nho, hồi
tưởng vừa rồi mùi thơm, liền tiếc nuối.

Sớm biết, hắn đã thừa nước đục thả câu.

Sở Trần ăn một quả nho, nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Tống Thiên Dương và những người khác tối nay, anh không khỏi tự nhủ: “Ninh Lão Tiên, nghĩ không ra ông thực sự không có gạt ta, Thiên Nam đệ nhất gia tộc, Ninh Gia, quả nhiên còn rất lợi hại.


Sở Trần cười nhẹ, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Từ đầu đến cuối, không ai trong Hoàng Gia để hắn vào mắt.

Trong mắt người Hoàng Gia, đôi chân của Hoàng Ngọc Hằngcòn quý hơn của Mạc Nhàn gấp trăm vạn lần.

“Đã chọc thủng trời rồi, vậy thì dứt khoát biến bầu trời ở Thiền Thành hoàn toàn thay đổi đi.



Một đêm trôi qua.

Sở Trần thức dậy vào ngày hôm sau và đi dạo bên cạnh Hồ Tống.

Trên mai hoa thung, ngày nào
Tống Thu cũng dậy sớm để luyện tập Kỳ Lân Bộ Pháp, nhưng hôm nay không thấy tăm hơi đâu
cả.

Sau khi tản bộ trở về, Sở Trần thấy Tống Thu đang đứng ở dưới lầu biệt thự, ăn mặc rất chỉnh tề, ngay cả mái tóc rõ ràng cũng đã được chải chuốt cẩn thận.

“Anh rể, sao anh còn có thể thong thả tản bộ vậy? Mọi người đều đang đợi anh xuất phát rồi.


Tống Thutrông thấy Sờ Trần liền vội vàng lên tiếng.

Sở Trần liếc nhìn thời gian, “Khôn phải là hẹn các nhà vào buổi trưa sao?”
Hiện tại, mới chỉ tám giờ sáng.

“Cha nói hẹn 11 giờ, có điều, chúng ta phải đi sớm để bày tỏ thành ý.


Tống Thu nói, giọng nói có chút run rẩy, chín nhà hội đàm, thảo luận phương án đối phó với Hoàng Gia.


Thậm chí có thể được gặp Thiên Nam đệ nhất gia tộc Ninh Gia.

Nếu Ninh Gia cũng đến, tức là mười nhà hợp nhất.

Điều này chắc chắn sẽ gây chấn động toàn bộ Thiên Nam.

Chỉ là, Ninh Giakẻ được mệnh danh là đệ nhất gia tộc ở Thiên Nam, cũng chưa từng hành động như vậy, huống chi là hạ mình tới ngồi cùng một chỗ với từng gia tộc.

Khóe miệng Sở Trần giật giật, “Chúng ta đến khách sạn Hoa
Đằng, tính cả thời gian kẹt xe cũng không mất nửa tiếng.


Tuy nhiên, Sở Trần nhìn vẻ mặt của Tống Thu liền biết thẳng nhóc này ngày hôm nay không được bình tĩnh.

“Cha và ông nội đã đợi sẵn ở phòng khách rồi.


Tống Thu nhàn nhạt liếc nhìn Sở Trần.

Muốn giục nhưng không dám giục.

Sở Trần cũng có thể hiểu được
cảm giác của bọn họ.

“Chờ ta một lúc.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.