Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 340: 340: Chương 338



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Thế nhưng mà, ngay cả Kiều
tiền bối cũng không thể chữa khỏi cho Ngọc Hằng …” Giọng nói củaDiệp Yên run lên khi cô nhìn Hoàng Ngọc Hằng trên giường bệnh.

Chỉ sợ rằng Hoàng Ngọc Hằng sẽ phải ngồi trên xe lăncả đời.

Trừ khi … đi cầuSỞ Trần?
“Không được, toàn lực đả kíchTống Gia!”
Khuôn mặt Diệp Yên dữ tợn, ánh mắt sắc bén, “Chỉ cần Tống Gia bị dồn vào đường cùng, Sở Trần đương nhiên sẽ phải đề nghị điều
kiện với chúng ta, lấy chữa khỏi chân cho Ngọc Hằng làm điều kiện, cầu xin chúng ta, bỏ qua choTống Gia.

Cái này chắc chắn là vốn liếng cuối cùng của Sở Trần.


Điện thoại di động của Hoàng Giang Hồng vang lên.

Sau khi trả lời điện thoại, sắc mặt Hoàng Giang Hồng thay đổi.

“Tôn Gia, động thủ thật nhanh.


Ánh mắt Hoàng Giang Hồng lóe lên tia lạnh lùng, “Những máy gạch men của Tống Gia mà chúng ta xử lý, Tôn Giađều nhúng tay.



Hoàng Giang Hồng hít sâu một hơi.

Ông ta có giao tình với lão gia tử
Tôn Gia.

Nhưng ông biết rất rõ, lão gia tửTôn Gia đã gọi điện cho ông để ám chỉ, liền mang ý nghĩ về sự lựa chọn.

MàHoàng Gia, không có khả năng bỏ qua choTống Gia.

“Diệp Yên, phiền cháu chăm sóc cho Ngọc Hằng.


Sau khi Hoàng Vũ dặn dò, hai người lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Phong ba đang nổi lên.

Trong phòng, Diệp Yên bước đến giường của Hoàng Ngọc Hằng, nắm tay Hoàng Ngọc Hằng.

“Ngọc Hằng, đừng lo lắng, em không tin, sẽ không chữa khỏi vết thương ờ chân của anh.



Diệp Yên ánh mắt lóe lên hung tợn, “Còn Sở Trần, em không tin không thề đối phó được hắn.


Hoàng Ngọc Hằng ánh mắt có chút đờ đẫn, ngây người nhìn Diệp Yên.

“Từ biểu hiện của Kiều trưởng lão, có thể thấy, Sở Trần quả
thực không phải là đệ tử Kỳ Môn bình thường.


Hoàng Ngọc Hằng thở dài, “Không ngờ lần này chúng ta vừa trở về liền đụng phải tấm sắt.


Từ nước ngoài, HoàngNgọc Hằngmang theo người đẹp trờ về, đầy chí lớn, chuẩn bị gây dựng sự nghiệp một phen.

Nhưng thực sự, chỉ vì một lão nhân mà ngã xuống.

“Từ nhỏ đến giờ,em chưa từng bị khi dễ như thế này.


Diệp Yên nói, “Không phải Sở Trần đang muốn che chờ lão đầu kia sao? Trước tiên phải để lão đầu kia nếm mùi đau khổ trước.

Không thể ngồi dậy cả đời sao? Vậy thì làm cho hắn nghiêm trọng hơn nữa, cả đời này hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại.


Ánh mắt Diệp Yên lóe lên hung ác.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.