Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 381: 381: Chương 379




Hắn ta phảng phất nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười, đang hướng về hắn, cười mỉa mai.

Cười hắn không biết tự lượng sức mình.

Cười nhạo hắn trông như thằng hề, khi Sờ Trần đang dạy học, hắn chủ động chạy tới chịu nhục nhã.

Triệu Sơn hai mắt càng ngày càng đỏ, hô hấp cũng trở nên có chút gấp rút, đột nhiên Triệu Sơn gầm lên một tiếng, cả người đột nhiên đứng lên, trong lòng bàn tay bỗng có một con dao găm sắc bén, hướng về phía Tống Thu đâm tới.

Sở Trần nhìn nó.

.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Căn bản không cần nhắc nhở, Tống Thu vốn vẫn nhìn chằm chằm Triệu Sơn.

Kỳ Lân say rượu.


Bộ pháp thi triển, Tống Thu bất ngờ tung quyền, đánh vào ngực Triệu Sơn.

Triệu Sơn hét lên một tiếng, nhưng con dao găm trong tay vẫn muốn đâm xuống.

Tống Thu hừ lạnh một tiếng, một quyền đánh trúng cổ tay của Triệu Sơn, khi con dao găm rơi xuống, Tống Thu vung chân lên.

“Dừng tay!”
Xa xa có một tiếng thét như lôi đình.

Thân hình của Tống Thu hơi khựng lại, nhưng lúc này ánh mắt cậu chạm vào đôi chân của quán chủ Hồng Nhật Cương, người đang ngồi trên xe lăn.

Đôi mắt của Tống Thu thể hiện sự kiên định.

Không có thu chân, cậu ta đã đánh mạnh vào bắp chân của Triệu Sơn.

Một âm thanh ‘cạch’ rõ ràng không gì sánh được vang vọng khắp không gian Tinh Anh quyền quán cùng với đó là tiếng hét chói tai của Triệu Sơn.


Cái giá phải trả của Triệu Sơn! Tiếng kêu răng rắc cùng với cơn đau nhói truyền tới tim trực tiếp khiến Triệu Sơn ngất đi.

Đội ngũ Triệu Gia gần như đồng thời đứng lên, đi về hướng này.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong Tinh Anh Quyền Quán cũng tụ tập lại, cùng đối đầu với Triệu Gia.

“Các ngươi muốn làm gì? Thua không chịu nhận sao?”
Chu Võ dũng khí so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, trực tiếp hét lên.

Tất nhiên, cũng là ỷ vào lợi thế sân nhà.

Vẻ mặt của Triệu Tín Nhiên u ám, hắn ra hiệu vài đệ tử Triệu Gia khiêng Triệu Sơn đi, dùng ánh mắt lạnh lủng nhìn Tống Thu, “Luận bàn võ thuật, nhất định phải ra tay nặng thế sao?”
“Triệu tiên sinh.”
Đúng lúc này, Sở Trần đi tới, anh ta bước tới đứng trước mặt Tống Thu, cầm con dao găm mà Triệu Sơn vừa cầm trong tay, “Ý ngài là, con dao găm này không đủ nặng sao?”
“Nam Quyền chi sư, Sở Trần?”
Cao Cao Chấn sải bước đi ra ngoài, trong mắt hiện lên một tia tức giận, hắn chế nhạo, “Triệu Sơn là đồ đệ của ta, nếu là ngươi dạy ra đệ tử đánh bại đệ tử của ta, như vậy, nói nhiều cũng vô dụng, lão phu khiêu chiến ngươi, dám tiếp không?”
Ngay khi lời nói này rơi xuống, ánh mắt của rất nhiều người đổ dồn về phía Cao Cao Chấn.

Sư phụ của Triệu Sơn?
“Ngươi là ai? Liền danh tự cũng không dám báo sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.